🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trần Khinh Dao quyết định ở lại trong thành một thời gian ngắn. Đương nhiên, nàng không phải vì ham mê khen thưởng hay tài nguyên gì, chỉ là thấy mấy tiểu bối ai nấy đều tỏ vẻ háo hức muốn thử sức trên lôi đài nên nàng muốn ở lại để ủng hộ, cổ vũ bọn họ.

Nàng thuê một gian phòng khách đ**m, vừa đặt chân xuống giường đã nghe ngóng được ít nhiều tin tức. Thì ra đây là một thành trì nổi tiếng với các trận giác đấu. Thành này có hai vị thành chủ một người đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, người còn lại là Nguyên Anh sơ kỳ. Với thực lực ấy, bọn họ được xem là tầng trên trong toàn bộ giới ngoại chi giới, chỉ thua kém các thế lực nắm giữ cường giả Nguyên Anh hậu kỳ.

Trong thành, ngoài cư dân bản địa, còn có vô số tu sĩ từ khắp nơi đổ về. Người thì tìm niềm vui, kẻ muốn tránh tranh đoạt tài nguyên, lại có người đến đây để rèn luyện bản thân.

Thành chủ đặt ra quy củ ngoài lôi đài giác đấu, trong thành không được phép động thủ. Chính nhờ vậy, dù hỗn loạn đến đâu, cả thành vẫn duy trì được chút trật tự.

“Thoạt nhìn giống như một tòa sòng bạc khổng lồ.” Trần Khinh Dao thầm nghĩ.

Tuy hứng thú nhưng cả nhóm cũng không tùy tiện ra tay mà trước tiên muốn hiểu rõ quy tắc giác đấu.

Lúc này bọn họ đứng dưới một lôi đài. Trên đài, hai đầu yêu thú tam giai đang chuẩn bị lao vào nhau. Cơ bắp toàn thân căng cứng, cổ họng gầm gừ, khí thế tràn ngập.

Người chủ trì trận đấu hô vang giới thiệu hai đầu yêu thú. Đồng thời, bên dưới có người đi tới hỏi dò, mời chào khán giả đặt cược.

“Tỷ tỷ, ngươi thấy con nào sẽ thắng?” Triệu Thư Bảo tò mò hỏi.

Trần Khinh Dao quan sát một lát rồi đáp: “Con bên trái.”

“Tại sao chứ? Ta lại thấy con bên phải có vẻ lợi hại hơn.” Với tu vi hiện tại, Triệu Thư Bảo chưa thể đối kháng với yêu thú tam giai nên trong mắt hắn cả hai đều cực kỳ đáng sợ. Nhưng hắn cảm nhận được hơi thở của con bên phải mạnh hơn một chút.

Trần Khinh Dao mỉm cười: “Đến ngươi còn thấy được bên phải mạnh hơn, thì những người khác càng không cần nói. Đa số sẽ đặt cược vào bên phải. Nếu kết quả đúng như vậy, giác đấu trường sẽ phải chi ra một khoản bồi thường cực lớn. Họ đâu ngu mà để vậy? Tám phần là con bên trái sẽ thắng.”

Quả thực, nhìn sơ qua thì hai đầu yêu thú không khác nhau mấy, phải quan sát thật kỹ hoặc như Triệu Thư Bảo vốn là kiếm tu, nhạy bén với khí tức mới nhận ra con bên phải mạnh hơn.

Nhưng đó chỉ là kịch bản mà giác đấu trường sắp đặt. Nếu họ thả ra hai con chênh lệch thực lực quá rõ rệt, ai cũng thấy bất thường, sẽ chẳng ai dám đặt cược vào kẻ yếu. Chỉ có cách để hai con gần như ngang nhau, nhờ thế khán giả phải hao tổn tâm trí phân biệt, rồi tự tin với phán đoán của mình mà đặt cược vào con mạnh hơn một chút – con bên phải.

Triệu Thư Bảo nghĩ mãi vẫn không hiểu: “Nhưng con bên phải rõ ràng mạnh hơn mà?”

Trần Khinh Dao bật cười, khẽ gõ trán hắn, không nói thêm.

Thực ra, nàng đã nhận ra mánh khóe. Con yêu thú bên phải bị cho dùng một loại đan dược tương tự khí huyết đan, có thể tạm thời bộc phát sức mạnh. Khác ở chỗ, loại này lấy việc tiêu hao quá mức làm cái giá phải trả. Khi dược hiệu tan đi, yêu thú sẽ dần mệt mỏi, yếu thế và tất yếu suy tàn.

Giác đấu trường thủ đoạn không quang minh, nhưng đây là địa bàn của người khác, nàng không ngu dại gì mà vạch trần.

Trên đài, trận chiến nổ ra kịch liệt. Ban đầu, đúng như dự đoán, yêu thú bên phải áp đảo dữ dội, dồn ép đối thủ.

“Cắn nó! Cắn nó!” Khán giả phía dưới gào thét, đặc biệt những kẻ đặt cược bên phải thì càng hưng phấn, chen lấn sát mép lôi đài, cổ vũ cuồng nhiệt.

“Nó sắp thắng rồi!” Triệu Thư Bảo reo lên, mắt sáng rỡ nhìn Trần Khinh Dao, trong lòng đầy bất ngờ xen lẫn đắc ý hóa ra tỷ tỷ cũng đoán sai!

Tiêu Tấn và những người khác chỉ cười mà không nói. Riêng Triệu Thư Hữu lắc đầu ngán ngẩm đệ đệ của hắn sao mà ngốc thế không biết. Dù chưa rõ căn cứ nhưng hắn tin Trần Khinh Dao không phải người phán bừa. Đệ đệ còn tưởng mình hơn được nàng, đúng là ngốc đến hết thuốc chữa.

Quả nhiên, nửa sau trận đấu, con bên phải dần kiệt sức, động tác trì trệ. Con bên trái liền lật ngược thế cục, xé nát yết hầu đối thủ trong một đòn.

Bên dưới, tiếng mắng chửi vang trời. Người thì chửi yêu thú, kẻ chửi cả giác đấu trường.

Triệu Thư Bảo trợn tròn mắt, không thể tin nổi. “Làm sao lại thế này?”

“Đầu óc ngươi càng nghĩ càng ngốc.” Triệu Thư Hữu cốc mạnh quạt vào trán hắn.

Triệu Thư Bảo lập tức quên mất chuyện vừa rồi, nhảy lên rượt theo ca ca đòi đánh lại.

Trên đài, giác đấu trường lại đưa ra cặp yêu thú khác, tình thế cũng gần như tương tự: một con nhỉnh hơn đối thủ chút ít.

Sau bài học vừa rồi, khán giả trở nên cẩn trọng, số người đặt cược chia đều cho cả hai bên.

Triệu Thư Bảo nhìn nửa ngày, không dám đoán bừa, liền quay sang hỏi nhỏ: “Tỷ tỷ, lần này cũng là kẻ yếu thắng sao?”

Trần Khinh Dao bật cười: “Ngươi coi ta là thần toán chắc? Nhưng…” Nàng quan sát một lát rồi tiếp – Lần này thì kẻ mạnh sẽ thắng.”

Bởi vì không thể diễn trò mãi, nếu lúc nào cũng để kẻ yếu thắng, khán giả sẽ nghi ngờ, buôn bán chẳng còn. Họ phải xen kẽ thật giả.

Quả nhiên, lần này con mạnh hơn một chút giành chiến thắng, đúng như nàng nói.

Triệu Thư Bảo nhìn tỷ tỷ mà mắt sáng rỡ, càng thêm bội phục. Trong mắt hắn, A Dao tỷ tỷ cái gì cũng biết, quả thật quá lợi hại!

Xem thêm vài trận, cả nhóm định rời đi tìm lôi đài khác. Nhưng chưa đi được xa, Tiêu Tấn bỗng cảm giác khác thường, khẽ nói: “Có người đang theo dõi.”

Trần Khinh Dao lập tức dùng thần thức quét qua, quả nhiên phát hiện một kẻ đang bám theo. Nàng nhướng mày: “Là người vừa rồi đứng không xa chúng ta ở giác đấu trường.”

Tên kia bề ngoài thì giống như khán giả bình thường, chăm chú theo dõi trận đấu. Nhưng Trần Khinh Dao vô tình bắt gặp ánh mắt hắn lúc quan sát xung quanh, liền nhớ kỹ.

“Hắn bám theo chúng ta? Lẽ nào là người của giác đấu trường?” – Trần Khinh Dao suy đoán.

Tần Hữu Phong chậm rãi nói: “Khi ta còn lăn lộn giang hồ, từng nghe nói có sòng bạc thích theo dõi những khách nhân thường xuyên thắng cược. Có lẽ việc tiểu hữu phán đoán chính xác nhiều trận đã khiến giác đấu trường để mắt.”

Trước đó, tuy giọng nói giữa Trần Khinh Dao và Triệu Thư Bảo không lớn, chỉ đủ cho nhóm nghe thấy,nhưng nếu là người cố ý quan sát thì hoàn toàn có thể nhận ra.

Quả thật, mấy trận liền, Trần Khinh Dao gần như đoán trúng hết. Nếu bọn họ có ý đặt cược, thì giờ này đã thắng no nê rồi.

Đối với loại khách nhân thế này, giác đấu trường tất nhiên phải cảnh giác. Nếu mượn sức được thì tốt, còn nếu không thỏa thuận được vậy phải nghĩ cách khiến bọn họ không thể tổn hại đến lợi ích của mình.

Trần Khinh Dao khẽ nhíu mày, lắc đầu than: “Đám người này thật chẳng dễ chịu chút nào.”

Rõ ràng bọn họ chưa hề động chạm đến tiền bạc của trường đấu, vậy mà vẫn bị kèm chặt không buông. Nếu thật sự thắng lớn một ván, e rằng còn khó mà rời đi yên ổn.

Dù nói vậy, mấy người cũng không quá lo. Trong thành này, ngoài hai vị thành chủ là Nguyên Anh, thì kẻ mạnh nhất cũng chỉ nửa bước Nguyên Anh hoặc Kim Đan hậu kỳ. Tính ra thì họ cũng chẳng phải sợ hãi.

Họ đi tới một lôi đài khác chính là lôi đài Kim Đan mà Tiêu Tấn từng nói có phần thưởng cực kỳ phong phú.

Nơi này quy tắc lại khác không còn là hai yêu thú do giác đấu trường cung cấp, mà là tu sĩ tự mình lên đài.

Trên đài có một vị lôi chủ. Nếu có người tự tin đánh bại hắn, có thể đưa ra một món vật phẩm đáng giá để làm tiền cược. Nếu thua thì tiền cược thuộc về lôi chủ, còn nếu thắng thì tất cả chiến lợi phẩm trước đó của lôi chủ đều thuộc về kẻ chiến thắng.

Hiện tại, lôi chủ kia hiển nhiên đã thắng rất nhiều trận, bởi bên cạnh hắn chất đầy chiến lợi phẩm phải đến mười mấy món.

Trần Khinh Dao liếc mắt đảo qua, thấy toàn là đồ hiếm có: linh dược quý, linh tài, pháp khí… mỗi món đều khó cầu. Đặc biệt, có một viên linh thạch đặt giữa, cực kỳ nổi bật.

Nàng thoạt nhìn còn ngờ hoặc chỉ là một viên linh thạch, sao đủ tư cách đặt cược? Nhưng khi nhìn kỹ, nàng phát hiện linh khí ẩn chứa bên trong nó vượt xa trung phẩm linh thạch – nói cách khác…

“Đó là thượng phẩm linh thạch.” Trần Khinh Dao hít sâu một hơi.

Một viên thượng phẩm linh thạch có thể đổi lấy mười ngàn viên hạ phẩm linh thạch. Tính ra, quả thật đủ giá trị để đặt cược.

Nhưng giá trị của thượng phẩm linh thạch không chỉ ở mặt số lượng. Giống như đồng tiền kỷ niệm, giá trị thực tế của nó vượt xa con số đổi ngang. Nguyên nhân nằm ở sự hiếm có.

Chỉ khi tiếp cận linh mạch cỡ trung thượng, hoặc linh mạch đại hình trở lên, mới có khả năng sinh ra thượng phẩm linh thạch. Theo hiểu biết của Trần Khinh Dao, ở Tu Chân giới hạ giới bọn họ, có tồn tại đại hình linh mạch hay không vẫn còn là dấu hỏi. Dù có, chắc chắn cũng chỉ được an trí trong các trọng địa như Thiên Nguyên Tông Thiên Phong, căn bản không để người ngoài biết tới.

Nàng từng được cấp một linh mạch cỡ trung, quy mô chỉ ở mức trung hạ, chứ chưa từng tiếp cận loại đại hình. Những linh mạch ấy là căn cơ của tông môn, dùng để nuôi dưỡng vô số đệ tử, cho dù sản sinh thượng phẩm linh thạch thì cũng tuyệt đối không cho động tới.

Bởi vậy, thượng phẩm linh thạch trong Tu Chân giới được ví như lông phượng sừng lân. Nàng chưa từng thấy qua, vậy mà giờ lại tận mắt gặp ở giới ngoại chi giới.

Dù chỉ một viên, nhưng giá trị còn hơn mười vạn hạ phẩm linh thạch, bởi nó đại biểu cho tư cách và thế lực của người sở hữu!

Ánh mắt nàng dừng khá lâu trên phần thưởng, rốt cuộc chuyển sang quan sát lôi chủ. Muốn lấy được bảo vật, tất nhiên phải đánh bại hắn trước.

“Ể? Thế mà lại là thể tu?” Nàng ngạc nhiên thêm lần nữa.

Khác với Tần Hữu Phong, lôi chủ kia không biết tu luyện công pháp gì, cả thân thể cuồn cuộn cơ bắp, da ngăm đen như đồng đúc, đứng sừng sững như tháp sắt. Khí thế tỏa ra khiến người ta nghĩ rằng thân thể hắn cứng rắn chẳng kém gì thép nguội.

Sức chiến đấu của thể tu vốn không hề thua kém kiếm tu. Người này thực lực thoạt nhìn ngang hàng Kim Đan hậu kỳ, thậm chí đủ sức đánh một trận với Nguyên Anh sơ kỳ. Khó trách có thể liên tiếp chiến thắng nhiều như vậy.

Trần Khinh Dao thoáng tiếc nuối nhìn thượng phẩm linh thạch. Nàng vốn định thử sức, nhưng thôi không phải là đánh không lại, mà bởi nếu muốn chắc thắng thì phải sử dụng trận bàn pháp khí. Chỉ vì một viên thượng phẩm linh thạch mà bại lộ nhiều thủ đoạn, thực sự không đáng.

Dọc đường đi về phía nam, nàng đã thấy rõ: ở nơi này, nhân tài có kỹ nghệ phức tạp rất hiếm. Nếu để lộ quá nhiều, chẳng may lọt vào mắt các đại lão, có khi còn bị cưỡng ép cướp đoạt.

Vì sự an toàn của bản thân, thà khiêm tốn vẫn hơn.

Vừa nghĩ vậy, đã thấy Tiêu Tấn bước ra, tách đám đông, lên thẳng lôi đài.

Trần Khinh Dao há miệng, rồi lại lắc đầu: “ Thôi, gã này chắc chẳng sợ bị người ta cưỡng ép làm dân nam.”

Nói rồi, nàng ngập ngừng một chút, nhớ tới việc nhan sắc của Tiêu Tấn chỉ xếp sau Tần Hữu Phong, trong lòng hơi băn khoăn: “Chắc sẽ không bị coi trọng đâu nhỉ?”

Lôi chủ đã liên tiếp thắng nhiều trận, khiến đám đông dưới đài vừa thèm khát chiến lợi phẩm, vừa sợ thua thiệt. Đã gần một canh giờ không ai dám bước lên. Nay thấy có người lên đài, tinh thần lập tức phấn chấn.

Vừa nhìn rõ tu vi đối thủ, đã có kẻ cười nhạo: “Kim Đan sơ kỳ mà cũng dám ra mặt?”

“Chắc là mới tới, không biết lôi chủ lợi hại thế nào.”

“Nhìn da thịt non nớt thế kia, đúng là loại thích hợp để bị xé làm đôi.”

“Không sai, xé hắn ra đi! Máu hắn chắc ngọt lắm!” Một giọng hưng phấn gào lên.

Trần Khinh Dao cau mày nhìn lại, hóa ra là hai tên Yêu tộc. Trong lòng nàng hừ lạnh dám mơ tưởng uống máu Tiêu Tấn? Đợi lát nữa, nàng sẽ luyện bọn chúng thành khí huyết đan cho mà biết!

Khi Tiêu Tấn đặt chân lên đài, người của giác đấu trường bước tới đòi tiền cược.

Hắn khẽ vung tay, liền triệu ra một con yêu thú tứ giai khổng lồ, nện rầm xuống đất. Đám đông hoảng hốt lùi lại, mấy kẻ đứng gần suýt bị đè, bụi đất tung mù mịt, khiến những kẻ vừa rồi la ó bị ho sặc sụa, tức tối chửi rủa.

Thấy vậy, Trần Khinh Dao chỉ khẽ cười trách: “Gã này, không thể lấy ra một món pháp khí tử tế sao?”

Nhưng đúng là hành động ấy khiến nhiều người im miệng. Bởi không phải tu sĩ Kim Đan nào cũng có thể săn giết được tứ giai yêu thú. Không có thực lực, chỉ tổ dâng mình làm mồi.

Thực ra, người khác nghĩ Tiêu Tấn cố ý lập uy, nhưng hắn chỉ không muốn lấy pháp khí của Trần Khinh Dao ra mà thôi. Theo lý luận riêng của hắn, đồ A Dao cho thì đều là của hắn. Muốn cho ai xem thì cho, không muốn thì chẳng ai được thấy.

Trên đài, Tiêu Tấn và lôi chủ đối diện. Một kẻ ngăm đen vạm vỡ như hắc tháp, một kẻ tuấn mỹ thanh thoát như tùng xanh. Vẻ ngoài quá khác biệt, khiến người xem đều cho rằng thực lực cũng chênh lệch.

Mọi ánh mắt dồn cả về đài đấu. Cả hai đồng loạt ra tay nắm đấm như búa sắt chém gió mà nện vào đối thủ.

“Đoàng !”

“Đoàng !”

Hai tiếng trầm đục vang lên, thân thể họ bật ngược ra, rồi lại lao vào triền đấu. Cả hai đều không dùng vũ khí, vậy mà dưới đài vẫn nghe như kim thiết va chạm. Đó là tiếng quyền cước đập vào thân thể!

“Gì cơ… hắn cũng là thể tu?” Có kẻ kinh hãi thốt lên.

Lôi chủ thân thể cường hãn thì không lạ, nhưng một tên Kim Đan sơ kỳ da trắng non nớt sao lại rắn chắc như vậy?!

“Nhìn tu vi rõ ràng chỉ Kim Đan sơ kỳ, sao lại có thân thể thể tu?”

Thể tu vốn không phân cảnh giới như tu sĩ thường, chỉ xét khí thế và chiến lực. Lôi chủ quanh thân khí thế ngang Kim Đan hậu kỳ, thậm chí có thể khiêu chiến Nguyên Anh sơ kỳ.

Còn Tiêu Tấn rõ ràng mới Kim Đan sơ kỳ điều đó ai cũng thấy.

“Chẳng lẽ là kiếm tu?” Có người đoán. Kiếm tu thường rèn luyện thân thể để chịu đựng kiếm ý, thân thể tất nhiên mạnh hơn tu sĩ thường. Nhưng mạnh đến mức này thì đúng là hiếm thấy.

Ngay cả Trần Khinh Dao cũng bất ngờ. Nàng không ngờ Tiêu Tấn lại không dùng pháp khí, mà ngang nhiên lấy thân thể đấu cứng đối cứng. Sau khi trải qua lôi kiếp, thân thể hắn quả nhiên lại bước lên một bậc.

Nghe từng tiếng quyền cước vang như chuông đồng, cả hai bất phân cao thấp.

Nàng khẽ rùng mình, lắc đầu: “Đánh thế kia không đau mới lạ.”

Trên đài, giao chiến không ngừng nghỉ. Tiếng va chạm nặng nề khiến tu sĩ cảnh giới thấp dưới đài hoa mắt chóng mặt. Lại thêm một tiếng nổ, hai thân ảnh bật ngược, mỗi người lùi bốn năm bước mới đứng vững.

Thân thể cả hai không hề tổn thương rõ rệt, nhưng mặt đất dưới chân đã nứt toác loang lổ.

Lôi chủ rốt cuộc mở miệng, giọng nói trầm như tiếng trống: “Ngươi rất mạnh. Nhưng nếu chỉ có chừng đó bản lĩnh còn chưa đủ.”

Vừa dứt lời, trên thân hắn hiện lên những đường kim văn, khí thế lập tức bùng nổ, vững chãi tựa núi cao, sừng sững như cổ thụ chọc trời.

Có người kêu lớn: “Hắn thi triển tuyệt chiêu rồi!”

Từ đầu đến nay, chưa ai từng thấy lôi chủ dùng đến tuyệt chiêu. Vậy mà nay, đối thủ chỉ là một Kim Đan sơ kỳ!

Không ai dám xem thường nữa.

“Ngươi cũng rất mạnh.” Tiêu Tấn mỉm cười gật đầu, rồi bàn tay phải khẽ nhấc, điện quang lóe sáng, một cây trường thương hiện ra trong tay.

“Không… không phải kiếm tu?!” Cả đám dưới đài ngẩn ngơ, mắt tròn mắt dẹt.

Trần Khinh Dao chỉ biết lắc đầu thở dài tên này, thật biết cách khiến người khác kinh ngạc.

Tuyệt chiêu của lôi chủ, pháp khí của Tiêu Tấn, hai người lại tiếp tục giao tranh, khí thế chấn động, khiến trời đất như u ám.

Thanh thế lớn đến nỗi, các giác đấu trường lân cận đều bị thu hút, người người ùn ùn kéo đến xem, chen chúc tầng tầng lớp lớp.

Trận chiến quá rầm rộ, ngay cả thế lực trong thành cũng lập tức nhận ra. Có kẻ còn mật báo trong số người trên đài có đồng bạn, từng đoán trúng kết quả yêu thú giao chiến. Tin này khiến cả tầng lớp cao tầng chấn động.

Cho dù lôi chủ mạnh mẽ, cuối cùng vẫn thua trước nền tảng nội tình thâm hậu của Tiêu Tấn.

Kết quả này, tu sĩ ngoại lai còn có thể chấp nhận nhưng cư dân bản thành thì khó tin nổi. Lôi chủ vốn là chiêu bài vàng của giác đấu thành, địa vị chỉ dưới hai vị thành chủ, vậy mà lại thua dưới tay một kẻ vô danh Kim Đan sơ kỳ?!

Trần Khinh Dao và đồng bạn thì thấy kết quả này là lẽ đương nhiên. Đây cũng là lần đầu tiên từ khi Tiêu Tấn tấn cấp Kim Đan, họ được chứng kiến hắn thực sự ra tay. Riêng nguồn linh lực dồi dào không đáy kia, đã đủ khiến nhiều đối thủ tuyệt vọng.

Con yêu thú tứ giai làm tiền cược ban đầu được thu lại, toàn bộ chiến lợi phẩm của lôi chủ cũng thuộc về Tiêu Tấn. Nói cách khác, hắn trở thành tân lôi chủ.

Nhưng rõ ràng hắn không có ý ở lại. Vừa cầm lấy chiến lợi phẩm, hắn lập tức quay người bước xuống. Đám đông tự động tách ra, để hắn thong dong về bên đồng bạn.

“Đừng nói gì, mau rời khỏi đây.” Trần Khinh Dao thấp giọng nhắc, bởi nàng đã nhận thấy, không chỉ kẻ ban đầu theo dõi bọn họ còn đó, mà quanh đây đã xuất hiện thêm vài ánh mắt.

Tiêu Tấn mặt không đổi sắc nhưng bí mật truyền âm cho nàng: “Lôi chủ vừa nhắc ta nếu không muốn gia nhập thành này, thì nhanh chóng rời đi. Đại thành chủ đang bế quan, trong thành giờ chỉ có nhị thành chủ.”

Trần Khinh Dao thoáng chấn động. Thật sự bọn họ đã lọt vào mắt xanh của thế lực nơi này sao?

Không còn cách nào khác, người có thực lực như bọn họ, đi đến đâu cũng đều tỏa sáng chói lọi, muốn giữ kín tiếng cũng khó.

Chỉ là không ngờ được khúc gỗ mun kia trông thì u ám nặng nề, vậy mà vẫn giữ chút đạo nghĩa.

Gia nhập vào thành tất nhiên là chuyện không thể, chỉ có thể chọn cách rút lui.

Vốn dĩ đang đi về hướng khách đ**m, mấy người lập tức đổi hướng, nhanh chóng rảo bước ra ngoài thành. Một bộ phận kẻ theo dõi bọn họ bám sát không rời, bộ phận khác thì vội vã quay đầu bỏ chạy, hẳn là đi báo tin.

Trần Khinh Dao cũng không nghĩ thực sự có thể thoát khỏi sự truy kích, nàng chỉ muốn dẫn người ra ngoài thành đến lúc đó ra tay sẽ thuận tiện hơn.

Nếu quả thật có người đuổi theo, tám phần là nhị thành chủ tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, bởi vì so với Tiêu Tấn thì yếu hơn, không đánh lại nổi.

Nhưng ngay cả trong trường hợp gỗ mun kia có lừa bọn họ, nếu đến là đại thành chủ, thì bọn họ cũng không phải hoàn toàn không có sức chống trả.

Bởi vậy, tuy bọn họ hành động vội vàng, nhưng trong lòng lại không đến mức quá hoảng loạn.

“Đúng rồi A Dao, mấy thứ này cho ngươi.” Trên đường đi, Tiêu Tấn vẫn còn nhàn nhã đem những thứ hắn nhận được trên lôi đài giao cho Trần Khinh Dao.

Hắn sở dĩ chịu lên đài khiêu chiến, chính là nhìn ra được nàng khát khao đối với thượng phẩm linh thạch. A Dao tham tiền đến mức nào… khụ, hắn biết rõ.

Trần Khinh Dao tạm thời cất mấy thứ khác, đợi khi nào rảnh sẽ xem kỹ, còn riêng thượng phẩm linh thạch thì đặt ngay trong tay, tỉ mỉ thưởng thức một hồi, càng nhìn càng thấy thích mê.

“Nào, các ngươi cũng nhìn xem một chút.” Nàng đem linh thạch đưa cho mọi người chuyền tay, “Dính chút tài vận đi. Hiện tại chỉ có một viên thượng phẩm linh thạch, biết đâu lần sau lại gặp được cả một đống thì sao.”

Tần Hữu Phong và mọi người đều thấy hiếm lạ, đặc biệt là Triệu Thư Hữu. Trước đó không lâu, trong túi hắn ngay cả trung phẩm linh thạch cũng chẳng còn mấy viên, bây giờ lại có thể sờ được thượng phẩm linh thạch, quả nhiên, đi theo sư muội quả thật không sai.

Không đúng, hiện tại sư muội cùng Tiêu sư đệ đều đã là Kim Đan chân nhân, hắn có nên đổi cách xưng hô thành sư huynh, sư tỷ không? Hay thậm chí là sư thúc? Biết đâu sau này còn phải gọi là sư thúc tổ cũng nên.

Ai… Thân là con sóng trước bị dập nát trên bờ cát, thật sự khiến người ta chua xót lòng dạ.

Mấy người đang chuyền tay nhau thưởng thức thượng phẩm linh thạch, Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn đồng thời cảm nhận được dao động. Nguyên Anh tu sĩ có thể bước đi trong hư không, mà luồng khí tức trước mắt, rõ ràng là có người đuổi đến.

Tiêu Tấn đang định hành động, thì Trần Khinh Dao mở miệng: “Để ta lo.”

Lâu lắm rồi chưa tung ra đại chiêu, nàng cảm thấy thật sự nhớ nhung. Hôm nay lại vừa nhận được một viên thượng phẩm linh thạch, càng cần phải tiêu xài xa hoa một trận!

Trong thành, những tu sĩ còn đang bàn luận về trận chiến trước đó, có vài người cũng chú ý thấy mấy tu sĩ kia vội vã rời đi, biết chút manh mối, trong lòng đều đang suy đoán liệu bọn họ có thoát khỏi truy kích hay không.

Bỗng nhiên, từ nơi xa truyền đến một tiếng nổ vang chấn động trời đất, như sấm sét nổ tung, đại địa rung chuyển, khiến người ta kinh hãi run rẩy.

“Chuyện gì xảy ra vậy?!” Các tu sĩ trong thành mặt mũi biến sắc, cảm nhận được lực phá hủy kinh khủng kia mà chẳng ai dám đi kiểm tra.

Ở trung tâm vụ nổ, một hố lớn đã hình thành. Nhị thành chủ của giác đấu thành nằm dưới đáy hố, mất hết sinh cơ. Trên mặt hắn, nụ cười tàn nhẫn khi đang truy sát con mồi còn chưa kịp tan, lại mang theo vài phần không dám tin, biểu tình méo mó vặn vẹo.

Trần Khinh Dao chống nạnh đứng bên miệng hố, cất giọng: “Năm mươi viên Lôi Chấn Tử, hoan nghênh thưởng thức.”

Đây là lần đầu tiên bọn họ đối phó với một tu sĩ Nguyên Anh. Nhị thành chủ này thân thể là do nàng trực tiếp nổ chết, còn Nguyên Anh thì bị Tiêu Tấn tiêu diệt. Diệt một cao giai tu sĩ quả thực phiền toái, nếu không giết sạch, thì đối phương rất có khả năng hồi sinh trở lại.

“Nếu ăn xong rồi thì tính tiền thôi.” Nàng lưu lại đáy hố một câu, rồi nhanh chóng lục soát thi thể, sau đó mấy người vội vàng rời khỏi nơi đó.

Ước chừng chạy suốt một ngày một đêm, khi đã rời giác đấu thành đủ xa, bọn họ mới dừng lại, bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm.

Trần Khinh Dao khuôn mặt tràn đầy mong chờ. Một Nguyên Anh tu sĩ giàu có, tài sản chắc chắn phải vượt xa Kim Đan.

Thần thức vừa thâm nhập vào nhẫn trữ vật, ánh sáng bảo vật lấp lánh liền hiện ra. Điều đầu tiên nàng nhìn đến chính là linh thạch hạ phẩm thì một đống lớn, trung phẩm thì một ít, còn thượng phẩm

Đôi mắt nàng lập tức mở to: “Ơ, thượng phẩm mà lại có đến mấy chục viên!”

Quả nhiên, tu sĩ nơi này giàu có, thế giới tu chân thật sự không thể so bì.

Trần Khinh Dao lập tức nghĩ xong, số thượng phẩm linh thạch này, đợi khi trở về sẽ coi như đặc sản mang về. Tặng mấy viên cho sư tôn để hiếu kính, rồi tặng thêm mấy viên cho chưởng môn sư huynh.

Đối với sư tôn thì đó là lòng hiếu kính, còn với chưởng môn sư huynh thì hắc hắc, cái vòng trữ vật tốt kia của nàng, dựa vào mình bán ra thì chắc chắn khó, còn phải nhờ chưởng môn sư huynh tìm đầu mối tiêu thụ. Muốn mở miệng nhờ vả thì tất nhiên phải đưa lợi ích trước. Sư huynh vốn dễ nói chuyện, chắc chắn sẽ không từ chối nàng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.