Nghe Trần Khinh Dao nói sẽ mời đại phu chữa bệnh cho mẫu thân mình, tiểu nam hài lập tức vui mừng, nhưng rồi lại thấp thỏm, bứt tay lắp bắp nói:
“Ta… ta lớn lên rồi sẽ trả tiền cho ngươi, chúng ta ngoéo tay nhé!”
Trần Khinh Dao khom người, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, cười khẽ:
“Được thôi, chờ ngươi trưởng thành rồi trả ta tiền.”
Nàng đưa ngón út ra, tiểu hài tử cũng giơ ngón út bé nhỏ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc, móc lấy tay nàng lắc lắc.
Để mời đại phu, trước hết phải có bạc. Trần Khinh Dao nghĩ ở vùng hẻo lánh này, đại phu chắc chắn sẽ không nhận linh thạch, thế là nàng bảo Chu Thuấn cùng Tần Hữu Phong ngự kiếm đi tìm quanh đây xem có thành trấn nào không, đổi ít bạc tiền, tiện thể hỏi thăm nơi này rốt cuộc là đâu.
Những người còn lại thì ngồi chờ ở ven ruộng. Trần Khinh Dao cũng không chê dơ, lấy khăn tay ra chùi sạch gương mặt lấm lem của tiểu nam hài, phủi bụi đất dính trên người, rồi gỡ búi tóc rối tung, khéo léo chia lại thành hai búi tóc nhỏ.
Sau khi được chỉnh trang, con khỉ nhỏ lấm lem vừa rồi liền biến thành một tiểu Kim Đồng, mày rậm mắt to, trông vừa tuấn tú vừa đáng yêu.
Nam hài có chút ngượng ngùng, dẩu miệng lẩm bẩm:
“Ta trước kia vốn rất sạch sẽ”
Nhưng sau khi nương bị bệnh, hắn vừa phải tự chăm sóc bản thân, vừa phải lo cho mẫu thân, nên mới thành ra lôi thôi lếch thếch như vậy.
Trần Khinh Dao nghe mà vừa buồn cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-gioi-yeu-cau-nhan-tai-nhu-toi/2901788/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.