🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn song song phi hành, thần thức phóng ra khắp rừng. Rất nhanh, cả hai phát hiện một nữ tử ẩn trong hốc cây.

Nàng chỉ là một người thường không thể tu luyện, trước mặt tu sĩ căn bản không có chút sức phản kháng. Vừa bị phát hiện, sắc mặt liền hoảng sợ, run rẩy từng hồi. Còn chưa đợi Trần Khinh Dao mở miệng giải thích, nữ tử kia vừa nhìn thấy người đang hôn mê, lập tức bất chấp sợ hãi, tay chân lảo đảo bò ra khỏi hốc cây, ôm chặt lấy thân thể hắn, khóc rống thất thanh.

Trần Khinh Dao mấy lần định mở miệng an ủi: “Đừng khóc, hắn chưa chết đâu,” nhưng mỗi lần đều chẳng chen được lời. Không bao lâu, người trên mặt đất tỉnh lại, nàng vốn tưởng rốt cuộc cũng có thể yên tĩnh, nào ngờ hai kẻ có tình nhân thoát nạn, lại ôm chặt nhau khóc lóc, nước mắt chan hòa.

“Thôi, chúng ta lùi xa một chút.” Trần Khinh Dao kéo Tiêu Tấn ra ngoài, ngẩng đầu ngắm ánh trăng.

Một lúc lâu sau, hai người kia mới nhớ tới còn có người khác hiện diện. Thu lại cảm xúc, thanh niên tu sĩ dìu nữ tử tiến lên, hành lễ thật sâu, giọng nghẹn ngào:

“Đa tạ tiền bối ân cứu mạng!”

Trần Khinh Dao phất tay: “Không cần, chúng ta chỉ là nhận thù lao làm việc. Các ngươi còn có yêu cầu gì khác không? Nếu muốn đi đâu, có thể đưa các ngươi một đoạn đường.”

Thanh niên vội vàng đáp: “Không dám làm phiền tiền bối thêm nữa.”

Hắn không nhìn thấu tu vi Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn, chỉ cảm giác áp lực đáng sợ như núi. Đối với hắn mà nói, đó tuyệt đối là những tiền bối tu vi thâm sâu, sao dám nhiều lời quấy rầy.

Trần Khinh Dao liếc qua nữ tử đang dựa chặt bên người hắn, nói: “Ngươi hiện tại tu vi hoàn toàn biến mất, chỉ hơn người thường đôi chút. Ngay cả việc thoát ra khỏi cánh rừng này cũng khó bảo đảm an toàn.”

Nàng không phải kẻ thiện tâm rộng rãi gì, cũng chẳng quen vội vàng lo chuyện thiên hạ. Nhưng hai cây linh chi kia giá trị quá lớn, vượt xa mấy bình đan dược nàng đưa ra. Dù đối phương đã coi như ân cứu mạng, nàng vẫn không muốn chiếm tiện nghi, chí ít phải đưa người đến chỗ an toàn, mới tính là cứu người trọn vẹn.

Nghe vậy, thanh niên lúc này mới cảm nhận rõ tình trạng cơ thể mình. Trên mặt thoáng hiện vẻ mờ mịt, mất mát. Nhiều năm khổ tu, phút chốc hóa thành hư ảo, đổi với bất cứ ai đều là đả kích trí mạng.

Hắn thất thần một lúc, cho đến khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của nữ tử bên cạnh mới dần bình tĩnh. Trước đó tình huống nguy cấp, vốn tưởng chắc chắn phải chết, nay còn nhặt lại được một mạng, đã là đại hạnh. Những chuyện khác, không cần suy nghĩ quá nhiều.

Hắn biết Trần Khinh Dao nói đúng. Hai người thường trong rừng rậm đầy yêu thú, chẳng khác nào tiểu hài tử tay không tấc sắt. Dù không nghĩ cho bản thân, hắn cũng phải vì nàng mà tính toán.

Thanh niên hít sâu, cung kính nói: “Vậy, mạo muội thỉnh cầu tiền bối thêm lần nữa ra tay giúp đỡ.”

Nơi bọn họ muốn đến là vùng bụng Đông Nguyên Phủ, cách chỗ này hơn vạn dặm. Với cước trình của người thường, e phải mất một hai năm. Trần Khinh Dao dứt khoát lấy ra tàu bay, mượn ánh trăng lao đi vun vút.

Để tránh hai người kia thấy gò bó, lên tàu rồi nàng liền toàn tâm đề phòng xung quanh, chẳng quan tâm bọn họ. Trời dần sáng, bọn họ đã rời khỏi biên giới, tiến vào khu vực an toàn.

Trần Khinh Dao quan sát nhiều lần, chắc chắn không có nguy hiểm, đang định ngồi xuống tu luyện thì động tác chợt dừng, hồ nghi nhìn Tiêu Tấn.

Hắn chẳng những không điều tức, cũng không chữa thương mà lại trưng ra vẻ nghiêm túc nghiên cứu, mắt dán chặt vào hai người ở góc khác trên tàu bay.

Thanh niên nhẹ nhàng hỏi han nữ tử, cởi áo ngoài khoác cho nàng, Tiêu Tấn lặng lẽ quan sát. Nữ tử lo lắng thương thế của hắn, thanh niên ngược lại ôn nhu an ủi, Tiêu Tấn vẫn tiếp tục quan sát.
Hai người rúc vào nhau, thầm thì tình ý, Tiêu Tấn cũng chẳng dời mắt.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia, không biết còn tưởng hắn đang nghiên cứu tuyệt thế công pháp nào!

Đối với mạch não kỳ quái của Tiêu Tấn, Trần Khinh Dao quyết định không phí công lý giải, mặc hắn tùy tiện.

Chẳng bao lâu, bọn họ đã đến nơi cần đến. Sau màn cảm tạ rối rít, Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn lại khởi động tàu bay, hướng về Phụng Đông Thành bay đi.

Một ngày sau, xa xa đã thấy bóng thành trì Phụng Đông. Trần Khinh Dao đứng trên tàu bay, nhìn ra phía trước, chợt phát hiện bên cạnh nhiều thêm một bóng người. Quay đầu nhìn, liền thấy Tiêu Tấn mỉm cười hỏi:

“A Dao, ngươi có thấy lạnh không?”

Trần Khinh Dao: “……”

Ngươi quan sát tình lữ người ta lâu như vậy, học ra được cái này, rồi còn chạy tới đây áp dụng sao?

Nàng đỡ trán, xua tay: “Đừng làm khó bản thân. Ngươi nhìn xem phía trước, ta cảm thấy có gì đó không thích hợp.”

Tiêu Tấn khẽ rụt vai, gần như không thấy rõ. Hắn quả thật rất nghiêm túc, lấy cả tâm lực tu luyện để phân tích nhất cử nhất động của đôi tình nhân kia, vậy mà hiệu quả chẳng ra sao.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn bỏ qua nỗi mất mát ấy, nhìn thẳng phía trước. Một lát sau, giọng trầm xuống: “Có ma khí dao động, hẳn là tụ tập không ít ma tu.”

Hai người liếc mắt trao đổi, không cần thêm lời, lập tức thúc tàu bay tăng tốc.

Vừa đến gần Phụng Đông Thành, liền nhận được tin dữ ma đạo Đoạt Hồn Môn xuất động toàn môn, quy mô xâm chiếm!

Đoạt Hồn Môn bất quá chỉ là một trung đẳng môn phái dựa vào ma đạo đệ nhất tông Âm Dương Tông. Dám tiến công thành trì Thiên Nguyên Tông, không cần nói cũng biết là ai đứng sau. Chỉ không rõ, đám ma tu này thật sự là người của Đoạt Hồn Môn, hay chỉ là Âm Dương Tông mượn danh.

Trong Phụng Đông Thành đã loạn thành một mảnh, dân thường đóng chặt cửa không dám ra ngoài, tu sĩ ai nấy sắc mặt nặng nề, hối hả qua lại.

Đông Đài chân nhân, thành chủ Phụng Đông Thành, suất lĩnh tu sĩ trong thành ra khỏi cổng ứng chiến. Lúc này, hai bên giằng co, ngay khoảng đất trống giữa trận doanh, hai gã tu sĩ trẻ tuổi đang kịch liệt giao thủ.

Đám ma tu này xuất thân tông môn, so với lũ tán tu vây công Chính Phong Thành lần trước thì quy củ hơn nhiều, không ào ạt xông lên nhưng rõ ràng thực lực mạnh hơn, khó đối phó hơn gấp bội.

Theo một tiếng k** r*n, một thân ảnh từ không trung ngã xuống, đối thủ liền thừa thắng xông tới, định giáng đòn kết liễu.

“Dừng tay!” Phía Phụng Đông Thành có người lao ra, thân ảnh như điện, từ lưỡi đao ma tu đoạt lại đồng bạn.

Tên ma tu kia chẳng buồn để ý bọn họ rời đi, chỉ cười khinh miệt:

“Ta còn tưởng Thiên Nguyên Tông lợi hại lắm, hóa ra cũng chỉ đến thế. Cái gì mà chính đạo đệ nhất, rốt cuộc chẳng qua chỉ là một đám tôm tép mềm yếu mà thôi, ha ha ha ha…”

Chúng tu sĩ trong Phụng Đông Thành sắc mặt ai nấy đều khó coi. Tên ma tu này đã liên tiếp thắng ba trận, hắn là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy mà trong thành không có một tu sĩ trẻ tuổi nào cùng cảnh giới đánh thắng được hắn. Dù bọn họ không phải đệ tử Thiên Nguyên Tông nhưng đều là người sinh ra và lớn lên tại vùng đất này, đương nhiên không thể chịu nổi việc đối phương chê bai Thiên Nguyên Tông như thế, chỉ khổ nỗi lại không đủ sức phản bác.

Tên ma tu kia cười xong, ngữ khí càng thêm ngông cuồng: “Còn ai nữa không? Trúc Cơ không thắng nổi ta, thì cho một kẻ Kim Đan áp chế tu vi xuống mà lên đi cũng được!”

Mấy vị Kim Đan chân nhân sắc mặt trầm ngưng. Bọn họ vốn không dễ bị chọc giận như lớp trẻ, nhưng giờ lại có chút khó xử. Tên ma tu kia quá mức càn rỡ, ai cũng muốn cho hắn một bài học, song bản thân đều đã một phen tuổi, cho dù thật sự thắng hắn, thì cũng chẳng vẻ vang gì, chỉ thêm khó coi.

Thấy bọn họ lưỡng lự, đám ma tu ở phía ma đạo càng thêm ồn ào, tên kia trong sân thì hống hách quát lớn: “Có lẽ cũng chẳng cần áp chế tu vi đâu! Cho dù là chân nhân, đến đây cũng chỉ có thể thành bại tướng dưới tay ta mà thôi!”

“Thật sao?”

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, mọi người chỉ thấy hoa mắt, trong sân đã xuất hiện thêm hai người.

Ngay cả các Kim Đan chân nhân, thậm chí cả những lão tổ Nguyên Anh ẩn trong hậu phương cũng không khỏi chấn động. Hai người kia trông chỉ là Kim Đan trung kỳ nhưng khi họ xuất hiện, khí tức lại huyền ảo đến mức gần như không thể nắm bắt. Đây tuyệt đối không phải hạng tầm thường!

Trần Khinh Dao nhanh chóng nhận ra ai là thành chủ Phụng Đông thành, liền cùng Tiêu Tấn tiến lên chắp tay hành lễ. Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía tên ma tu kia, mỉm cười hỏi:“Thật sự không cần áp chế tu vi, cũng có thể đánh ngươi chứ?”

Tên ma tu đang hống hách, thoáng chốc trên mặt hiện lên vài phần kiêng kị. Trong tông môn hắn có chút địa vị, không phải kẻ ngu. Vừa thấy Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn, hắn liền biết hai người này không dễ chọc, bản thân tuyệt đối không phải đối thủ.

Song hắn cũng không quá lo. Trong lòng hắn tin chắc bọn chính đạo giả nhân giả nghĩa này vốn trọng mặt mũi, sẽ không tùy tiện ỷ lớn h**p nhỏ.

Vì vậy hắn vẫn kiêu căng, ngẩng cằm cười nhạo: “Không sai, chỉ cần ngươi dám lên đây!”

Hắn chờ xem đối phương sẽ giống như các lão già trong thành, bị ép đến khó xử mà xuống đài không nổi. Nào ngờ lại nghe thấy nàng thản nhiên nói:

“Vậy ta xin lĩnh giáo.”

“Cái gì”

Tên ma tu trừng mắt, còn chưa kịp phản ứng thì một quyền đã ập tới trước mặt. Nắm tay trắng nõn như ngọc, tinh xảo đến mức gần như hoàn mỹ, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ nhưng khí thế cuồn cuộn trên đó lại khiến hắn kinh hồn táng đảm.

Hắn vội vàng vận pháp khí và ma lực ngăn cản, nhưng tất cả đều như giấy mỏng, bị một quyền kia dễ dàng xuyên phá. Hắn chỉ kịp thấy nắm tay ấy nện thẳng vào mặt mình, cả người lập tức quay cuồng trời đất, trong nháy mắt ngã gục, hôn mê bất tỉnh.

Trong sân bỗng im phăng phắc. Đối thủ biến mất, chỉ còn Trần Khinh Dao đứng thẳng, dưới chân nàng là một cái hố sâu, trong hố là thân hình bất động của ma tu.

Nàng liếc mắt nhìn xuống, đang định nói gì thì một chiếc khăn tay đã đưa tới trước mặt.

Tiêu Tấn nghiêm túc nói: “A Dao, lau tay đi.”

“……”

Trần Khinh Dao vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại thôi. Động tác đưa khăn tay này, tám phần mười là do hắn khổ công học được, nếu thẳng thừng cự tuyệt thì cũng quá đả kích.

Nàng nhận lấy, từ tốn lau tay. Dù vừa rồi một quyền đánh người rơi thẳng xuống đất, nhưng bàn tay nàng không hề vương chút máu hay để lại dấu vết nào.

Hai người biểu hiện tự nhiên, trong mắt một số người lại còn kiêu ngạo hơn cả tên ma tu vừa nãy. Ma đạo có kẻ hừ lạnh một tiếng, sát khí ẩn chứa trong thanh âm như mũi tên nhắm thẳng về phía hai người.

Người trong Phụng Đông Thành lập tức hoảng hốt. Tuy không rõ lai lịch hai vị chân nhân vừa xuất hiện, nhưng họ rõ ràng là cùng phe, tuyệt đối không thể để ma tu làm càn. Vài người còn định ra tay ứng cứu, nhưng chưa kịp thì đã thấy Tiêu Tấn kẻ vừa đưa khăn tay kia khẽ bước lên một bước.

Chỉ một bước, lấy hắn làm trung tâm, một luồng khí kình vô hình bùng phát, tựa như bức tường thép không thể phá. Uy lực đó lập tức bẻ gãy mũi tên sát khí kia, còn dư uy quét thẳng về phía phe ma đạo. Mấy tên ma tu hàng đầu bị chấn động đến loạng choạng, miệng trào máu.

Đến lượt đám ma tu biến sắc. Có kẻ âm u quát: “Chính đạo các ngươi hành sự như thế sao?”

Trần Khinh Dao lúc này đã lau xong tay, ném trả khăn cho Tiêu Tấn, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Nếu ta không nhớ lầm, vừa rồi chính vị đạo hữu kia mời ta ra tay. Tại hạ chẳng qua thuận theo thịnh tình, chẳng lẽ ta làm sai?”

“Không sai!”

Một tu sĩ trong Phụng Đông Thành lập tức lớn tiếng đáp lại.

Đám tu sĩ trẻ tuổi vốn đang nhìn sắc mặt trưởng bối, thấy không ai trách cứ, liền mạnh dạn phụ họa: “Rõ ràng là hắn tự chuốc lấy, sao có thể trách người khác được!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Vừa rồi bị ma đạo đè đầu cưỡi cổ, bọn họ ai cũng nghẹn khí, nay được dịp hô vang, mới phát hiện thì ra phản kích lại sảng khoái như vậy.

Có người khẽ hỏi thành chủ Phụng Đông: “Nhị vị này là ai?”

Thành chủ tuy không quen biết, nhưng đoán được bảy tám phần, liền cười đáp: “Trước đây ta đã gửi tin tới Chính Phong Thành, thỉnh vị trận đạo đại sư ra tay thăng cấp hộ thành đại trận, hẳn là bọn họ tới ứng lời.”

“Thì ra là đồng môn thành chủ, đích thực là cao đồ Thiên Nguyên Tông.” Mọi người trong thành lập tức vỡ lẽ.

Xuất thân từ Thiên Nguyên Tông, lại là chân truyền đệ tử, khó trách thực lực kinh người. Cho dù là Kim Đan đối chiến Trúc Cơ nhưng tất cả đều nhận ra, xét về tuổi tác, tên ma tu kia còn lớn hơn nhiều. Ai là kẻ ỷ lớn h**p nhỏ, quả thật khó mà nói.

Bên phía Đoạt Hồn Môn, có kẻ thấp giọng hỏi ý: “Thiếu chủ, có cần phái người lên dạy cho bọn chúng một bài học không?”

Người được gọi là thiếu chủ hừ lạnh: “Một chiêu còn không đỡ nổi, lũ phế vật Đoạt Hồn Môn các ngươi thì dạy dỗ được ai?”

Người xin chỉ thị kia rõ ràng là Kim Đan hậu kỳ, thế nhưng bị mắng thẳng mặt thành phế vật, vẫn không dám hé môi cãi lại. Bởi thiếu chủ này chính là thân truyền đệ tử của Tông chủ Âm Dương Tông, bối phận và địa vị đều cao hơn hắn rất nhiều.

“Không phải nói có một tên thiên tài trận đạo sao? Mau để hắn trực tiếp phá hộ thành đại trận đi, đừng lề mề lãng phí thời gian của ta.” Thiếu chủ lạnh nhạt nói thêm.

Qua trận tỉ thí vừa rồi, hắn đã nhận ra trong thành Phụng Đông không có mấy cao thủ, chỉ có hai người mới xuất hiện còn có chút bản lĩnh. Nhưng như thế càng khiến hắn thấy nhàm, chỉ chờ đến khi đại trận bị phá, tiếng kêu than trong thành vang lên, lúc ấy mới thật sự khoái trá.

Kim Đan hậu kỳ kia đành cung kính vâng lệnh, quay lại phía sau tìm người. Trên mặt hắn hiện rõ vẻ ghen ghét. Ở Đoạt Hồn Môn, hắn vốn được mọi người tôn kính là trưởng lão, vậy mà giờ lại bị một tiểu bối quát nạt sai khiến. Nếu không phải kẻ kia là thân truyền đệ tử của Tông chủ Âm Dương Tông, hắn đã sớm hừ lạnh phản kháng.

Trong Phụng Đông Thành, sau khi ma đạo tạm thời im lặng, người người đều phấn chấn, chỉ có vài vị trưởng bối lặng lẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy…

Đúng lúc này, đại trận bao phủ trên không thành Phụng Đông bỗng nhiên chấn động kịch liệt, dao động từng đợt nổi lên. Có người sắc mặt biến đổi:

“Không xong rồi, ma tu đang công kích hộ thành đại trận!”

Tu sĩ bình thường muốn phá pháp trận, đa phần dùng bạo lực đánh vỡ. Nhưng trận tu thì khác, bọn họ từ xa tế ra trận phù, tìm kiếm nhược điểm và mắt trận. Một khi mắt trận bị phá, cả tòa trận pháp cũng tự sụp đổ.

Mọi người lập tức tản ra khắp nơi tìm kiếm, mong phát hiện được vị trí trận tu của đối phương. Thế nhưng hắn có ma tu cường đại hộ vệ, chưa hề lộ diện trước mặt, cho dù tìm được thì trong lúc nhất thời cũng rất khó mà g**t ch*t. Thành dân trong thành, vẫn cứ treo trên đầu một chữ nguy.

Thành chủ Phụng Đông quay đầu nhìn về phía Trần Khinh Dao. Giờ phút này, hy vọng duy nhất chỉ có thể ký thác nơi vị sư muội ấy.

Trần Khinh Dao khẽ gật đầu, ngẩng mắt dò xét đại trận. Tuy rằng trận pháp này không phải do nàng bày bố nhưng cùng xuất xứ với pháp trận ở Chính Phong Thành. Khi trước nàng từng nghiên cứu và nâng cấp trận pháp đó, cho nên chẳng bao lâu đã tìm được mấu chốt của tòa đại trận này. Nàng vung tay, từng tấm trận phù lần lượt nhập vào trận pháp.

Chẳng mấy chốc, dưới công kích kịch liệt của ma đạo trận tu, mắt trận vốn đang lung lay nay lại dần dần ổn định, mắt thường cũng có thể nhận ra.

Trần Khinh Dao rõ ràng cảm giác thế công của đối phương chững lại một chút, rồi sau đó càng thêm mãnh liệt, như mưa bão dồn dập, mưu toan đánh sập cả tòa thành trì.

Nàng chỉ hơi cau mày, nhưng vẫn vững vàng, nhanh chóng vẽ ra trận phù, đồng thời lấy ra trận khí, liên tiếp đánh vào những vị trí then chốt.

“Lại xảy ra chuyện gì?” Thiếu chủ Âm Dương tông cau mày, giọng đầy mất kiên nhẫn.

Đệ tử Kim Đan của Đoạt Hồn môn dè dặt đáp: “Dường như bên chính đạo cũng có một trận tu...”

Thiếu chủ Âm Dương tông lập tức nhếch môi cười lạnh, giọng châm chọc: “Không phải bên kia có kẻ tự xưng trận đạo thiên tài sao? Ngươi đường đường trận đạo thiên tài, đến một kẻ vô danh tiểu tốt cũng không đối phó nổi?”

Đệ tử Đoạt Hồn Môn trong lòng căm giận, song ngoài mặt vẫn không dám lộ nửa phần bất kính. Vị “thiên tài trận đạo” kia chính là do Đoạt Hồn Môn hao tốn vô số tâm huyết, dốc hết tài nguyên của cả phái để bồi dưỡng. Quả thật hắn có thiên phú, tuy chưa kết Nguyên Anh nhưng đã có thể bố trí Hoàng giai thượng phẩm pháp trận, thậm chí đã chạm đến cửa ngưỡng Huyền giai.

Một nhân tài như thế, nay lại bị thiếu chủ đại tông xem thường, miệt thị chẳng khác gì cỏ rác. Nhưng đại tông đệ tử vốn kiêu ngạo, trong mắt bọn họ, người của trung tiểu môn phái vĩnh viễn chỉ là phế vật mà thôi.

Thời gian chậm rãi trôi đi, song cuộc đấu pháp nơi đại trận vẫn chưa ngã ngũ. Khóe môi Trần Khinh Dao khẽ mím lại thực lực trận đạo của đối phương ngang bằng với nàng. Nhưng một bên chủ công, một bên phòng thủ, về lâu dài, kẻ phòng thủ tất nhiên chịu thiệt.

Nhưng trận đạo vốn ẩn chứa biến số. Chỉ cần tĩnh tâm quan sát, tất sẽ tìm ra sơ hở.

“Tìm được rồi.” Nàng khẽ thốt.

Trong lúc thủ hộ đại trận, nàng vẫn chú ý quan sát dao động khi trận phù của đối phương chạm vào. Cuối cùng, nàng cũng bắt được điểm giao thoa dao động ấy.

Không chút do dự, nàng liền tế ra một loạt trận phù công kích, chuẩn xác đánh vào điểm yếu nhỏ bé kia. Chỉ thấy những đòn công kích vừa giáng xuống đại trận bỗng run lên, kế đó, luồng khí tức không thuộc về đại trận bị bắn ngược ra ngoài.

Tại chỗ ẩn nấp phía sau ma đạo, một người lập tức phun máu, hai mắt tràn đầy kinh hãi: “Không thể nào... không thể nào.”

Hắn vốn là thiên tài trong thiên tài, được môn phái nâng niu như châu báu. Trong hàng ngũ đồng lứa của ma đạo, gần như không ai có thể sánh bằng. Thế nhưng hôm nay lại dễ dàng bị đánh bại đến mức ấy?

Ngay cả những kẻ chẳng hiểu trận pháp cũng thấy rõ công kích đại trận đã dừng lại, quang mang hộ trận thường xuyên lóe sáng, khiến cả tòa trận pháp trông càng thêm kiên cố, khó lòng phá vỡ.

Thiếu chủ Âm Dương tông giận dữ gầm lên: “Phế vật! Một lũ phế vật! Xông lên! Tất cả cho ta xông lên! Hôm nay nếu không phá được Phụng Đông Thành, ta sẽ khiến Đoạt Hồn Môn các ngươi xóa tên khỏi tu giới!”

Hắn vừa dứt lời, bản thân đã dẫn đầu lao thẳng ra trước. Người Đoạt Hồn Môn vì sợ thế lực của Âm Dương tông nên không dám kháng lệnh, chỉ có thể theo sau, ồ ạt giết tới.

“Giết!” tiếng hô sát khí vang dội, binh sĩ Phụng Đông thành không hề nao núng, đồng loạt xông lên, chiến ý ngút trời.

“A Dao, muội nghỉ ngơi trước đi.” Tiêu Tấn dựng trường thương, thân hình như vách chắn vững vàng trước mặt nàng, giọng nói trầm tĩnh.

Trần Khinh Dao gật đầu. Vận hành pháp trận suốt thời gian dài đã tiêu hao không ít. Nàng liền khoác lên người một bộ khinh giáp, bên hông treo mấy món pháp khí phòng ngự, sau đó mới tĩnh tâm khôi phục linh lực.

Nàng biết mình có thể quay vào thành an dưỡng, chờ khôi phục xong mới ra tiếp chiến. Nhưng trong thành chẳng có ai quen biết, cho dù có hộ giáp trong người, nàng cũng khó an tâm. Huống chi, Tiêu Tấn sẽ càng lo lắng hơn. Thà rằng ở ngay trên chiến trường, dưới sự che chở của hắn, nàng càng thấy yên lòng.

“Thì ra ngươi chính là trận tu kia.” Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên.

Thiếu chủ Âm Dương tông La Diễm trực tiếp lao về phía Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn. Trong mắt hắn, ngoại trừ những Nguyên Anh lão quái không động thủ thì chỉ có hai người này mới xứng đáng trở thành đối thủ của hắn. Hắn mặc kệ những kẻ khác, một đường xông thẳng đến, vừa thấy Trần Khinh Dao đang khôi phục linh lực thì lập tức đoán được nàng chính là trận tu mà chính đạo nương nhờ.

Ngay từ khoảnh khắc chứng kiến cú công kích vừa rồi của Trần Khinh Dao, hắn đã biết nàng không hề tầm thường. Không ngờ ngoài võ lực xuất sắc, nàng còn là trận tu lợi hại. Nhớ đến “thiên tài trận đạo” mà Đoạt Hồn Môn dốc sức tâng bốc, trong lòng hắn càng thêm khinh thường, giễu cợt.

Trần Khinh Dao nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhưng không hề để tâm. Nàng tin tưởng Tiêu Tấn sẽ thay nàng chắn hết mọi phiền toái.

Quả nhiên, không đợi La Diễm kịp thốt thêm câu thứ hai, một luồng tử lôi đã bổ thẳng xuống đầu hắn.

La Diễm xoay người trên không, ý đồ tránh né, nhưng đạo tử lôi kia như có linh tính, uốn cong theo quỹ tích, tiếp tục lao thẳng về phía hắn, mang theo uy thế kinh hồn.

La Diễm quát khẽ một tiếng, không lùi mà tiến, tung quyền nghênh chiến. Nắm đấm của hắn quấn quanh tầng tầng hắc diễm, mang theo khí tức ăn mòn đáng sợ, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình.

Quyền phong va chạm với tử lôi, tím cùng đen kịch liệt giao kích, tiếng nổ vang rền như sấm động, dư ba khuếch tán khiến phạm vi mấy trượng xung quanh chẳng ai dám lại gần.

La Diễm bị chấn lui nửa bước, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tấn, ánh mắt rực lên chiến ý khát máu:

“Quả nhiên ngươi rất mạnh. Chờ ta giết ngươi xong, sẽ đến lượt nàng!”

La Diễm quát xong, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, lại lần nữa vung ra công kích.

Tiêu Tấn vẫn không mở miệng, chỉ một mực đứng trước Trần Khinh Dao, luôn giữ vững khoảng cách một bước. Dù giao chiến với đối thủ kịch liệt đến đâu, hắn cũng tuyệt không rời khỏi phạm vi này.

Kỳ lạ ở chỗ, khoảng cách gần đến thế, khí thế va chạm giữa hai người lại kh*ng b* như sấm dậy, thế nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến Trần Khinh Dao. Ngay cả những công kích bay loạn từ chỗ khác, chỉ cần đến gần nàng cũng đều bị hắn chắn lại. Bộ khinh giáp trên người nàng cùng pháp khí phòng ngự bên hông, từ đầu đến cuối vẫn chưa có cơ hội phát huy tác dụng.

Một đối thủ vừa đánh vừa phải phân tâm bảo hộ người khác, vậy mà La Diễm vẫn chẳng chiếm được nửa phần thượng phong. Hắn dần nhận ra chính đạo tu sĩ này có lẽ mạnh hơn hắn tưởng rất nhiều, thậm chí có khả năng vượt qua chính hắn.

Thế nhưng, La Diễm chẳng những không sợ hãi, ngược lại càng thêm cuồng hứng. Trong cổ họng hắn phát ra tiếng gầm rú như dã thú, ma khí quanh thân cuồn cuộn dâng lên, che trời lấp đất.

Trần Khinh Dao lúc này đã mở mắt, nghe thấy tiếng gào của La Diễm, khóe môi khẽ nhếch, phun một câu châm chọc: “Ngươi luyện cái gì vậy? Công pháp sư tử gào à?”

Rồi nàng quay sang Tiêu Tấn: “Ta đã ổn rồi, chàng cứ yên tâm mà đánh với hắn đi.”

Nói dứt lời, thân ảnh nàng chợt lóe, đã biến mất khỏi vị trí, xông thẳng vào chiến trường hỗn loạn, khóa chặt một ma tu làm mục tiêu.

Sau khi nàng rời đi, khí thế trên người Tiêu Tấn lập tức bùng phát, cường đại đến mức kinh hồn. Lực lượng vốn bị hắn đè nén nghiêm ngặt giờ phút này tựa như phá tan gông xiềng, ào ạt bộc phát, đè ép La Diễm đến mức nghẹt thở.

Lúc này, toàn chiến trường đã lâm vào hỗn chiến. Trần Khinh Dao không tiện sử dụng trận bàn hay những pháp khí, bùa chú có sức sát thương lớn, để tránh lỡ tay làm thương đồng minh.

Nhưng sau khi tung một quyền, đánh bay một ma tu xuống tận lòng đất, nàng liền phát hiện ra tay trực tiếp càng thuận tiện hơn. Dù sao thân thể nàng cứng cáp, quyền cước tàn nhẫn, bản thân lại không hề thấy đau, mà còn có thể thoải mái xuất thủ không lo ngộ thương đồng đội. Đây quả thực chính là vũ khí đánh lén sắc bén nhất!

Nghĩ vậy, nàng liền vận khởi thân pháp, thân hình linh hoạt như bóng ma xuyên qua vòng vây đông đảo ma tu. Thỉnh thoảng, một cú quyền nện ra liền có kẻ bị đánh bay, không kịp kêu la.

Một số tu sĩ Phụng Đông Thành lúc chém giết với kẻ địch, liền phát hiện ra hiện tượng kỳ quái. Đối thủ rõ ràng đang trước mặt, chớp mắt đã bị đánh văng ra xa, hoặc là rơi thẳng xuống đất, hoặc bay ngược lên trời. Mà kẻ ra tay, bọn họ căn bản không thấy rõ, chỉ biết bóng dáng tựa như quỷ mị lẩn khuất trong đám đông.

Bọn ma tu trong lòng run sợ, ai nấy e dè, sợ rằng bản thân sẽ bất ngờ gặp phải một cú đấm nặng tựa núi, bị đánh gục trong nháy mắt.

Trần Khinh Dao đang đánh lén đến hăng say, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ cường đại bao phủ toàn bộ Phụng Đông Thành. Những người khác cũng lập tức nhận thấy, đồng loạt ngừng tay, hãi hùng nhìn quanh bốn phía.

“Dám thương thiếu chủ Âm Dương tông ta, các ngươi thật to gan!” – Một giọng nói như sấm dậy vang vọng bầu trời, kế đó là một bàn tay khổng lồ từ trên không chụp xuống.

Theo hướng đó nhìn lại, chân mày Trần Khinh Dao nhíu chặt. Người bị bàn tay kia khóa chặt, chính là Tiêu Tấn!

Không có nàng bên cạnh, Tiêu Tấn ra tay không chút cố kỵ. La Diễm vốn chẳng phải đối thủ, giờ đã bị hắn đánh đến gần chết khiếp. Rõ ràng, kẻ vừa xuất hiện có địa vị không nhỏ, đánh bại tiểu bối, lập tức có trưởng bối đến báo thù.

Trần Khinh Dao lập tức rút ra ngọc kiếm do sư tôn ban tặng, trong lòng đầy phẫn nộ. Đám ma tu này quả thực chẳng hề nói đến võ đức. Một lão già Nguyên Anh hậu kỳ, thế mà lại mặt dày ra tay với một Kim Đan trung kỳ! Dám làm Tiêu Tấn bị thương? Vậy thì nàng sẽ tiễn hắn đi gặp tổ tông!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.