Ánh mắt Lý Diệu quét qua pháo tinh từ và hộp tinh nguyên đang vơi dần đi liền biết ngay tình hình không ổn rồi.
Cho dù quân liên bang có khổ sở chống đỡ thêm nữa thì với đại đa số binh sĩ là người binh thường, họ không thể tự sinh ra được linh năng.
Bọn họ muốn điều khiển được pháp bảo thì nhất định phải sử dụng "Tinh nguyên hộp" làm đạn dược khởi nguồn.
Mà số lượng hộp tinh nguyên hộp là có hạn, không dùng được trong thời gian dài, đợi đến khi hộp tinh nguyên cạn kiệt thì đống pháp bảo đều sẽ biến thành sắt vụn.
Pháp trận phòng ngự lúc sáng lúc tối, không ổn định, hiển nhiên cũng không thể tiếp tục ở mức tối đa nữa, rồi sẽ có lúc linh năng cạn kiệt.
"Lão Đinh, ta tìm tới cho ông hai người trợ giúp!"
Vị sĩ quan mắt đỏ gào lớn.
Lý Diệu theo tiếng nói của hắn nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trung niên tướng mạo xấu xí đang ngồi xổm giữa đám pháp bảo bị hỏng như những cỗ hài cốt yêu thú khổng lồ. Hàng ngàn viên cấu thành pháp bảo đang lượn lờ, trôi nổi và quay tròn xung quanh ông ta.
Chính là luyện khí đại sư Đinh Dẫn!
Cả người Đinh Dẫn đều bị mưa xối đến ướt sũng, mái tóc nửa đen của ông dính sát vào da đầu, trông buồn cười hết sức.
Vẻ mặt của ông lại cực kỳ nghiêm nghị, trong ánh mắt toát ra một tia lạnh nhạt không giống con người mà giống y hệt một cỗ máy sửa chữa hết sức chuẩn xác.
Đinh Dẫn nhanh nhìn qua Lý Diệu cùng Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-chan-tu-van-nien/851691/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.