Trăng sáng, gió nhẹ.
Ai tin khách vượt dặm trường
Chỉ xem trăng phủ dặm đường vãng lai.
Thiết tưởng cổ nhân cũng đã ngước đầu ngắm ánh trăng tại nơi này, cũng cô liêu tịch mịch.
Ánh trăng phủ nhẹ xuống mặt đất, loang trên vai Thi Quốc Thanh cùng Chu Bạch Tự.
Nơi này vẫn yên tĩnh lạ thường, vẳng lại từ xa tiếng binh khí va chạm, mơ hồ có thể nghe được tiếng quát tháo cùng tiếng ưng rít lên giận dữ.
Chu Bạch Tự cùng Thi Quốc Thanh vẫn chưa xuất thủ, vẫn tại mảnh đất trống ấy, những gò đất gần nhất cũng cách trăm trượng.
Đất trống vốn cũng không bằng phẳng, rải rác trên mặt đất không ít những tảng đá to, nhỏ, cũng khó mà gọi là đá mà chỉ là những đống bùn đất dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt mà thành.
Cả hai vẫn bất động.
Chu Bạch Tự hiểu rõ hắn muốn giết chết Thi Quốc Thanh tuyệt đối không thể gấp gáp.
Gấp sẽ sơ hở, sơ hở sẽ dẫn đến sai lầm, sai lầm ắt tử vong.
Cho nên gã tuyệt đối không dễ dàng xuất thủ.
Thi Quốc Thanh mặc dù cuồng ngạo, nóng nảy nhưng hắn biết đối thủ là ai, cho nên hắn bình tâm tĩnh khí chờ đợi, chờ đợi cơ hội xuất thủ.
Bởi đối phó với Chu Bạch Tự một chiêu không thành ắt dẫn đến bại vong, nên hắn không thể không thành.
Bọn họ đều hiểu rõ võ công của nhau, trong lòng vốn cũng có điểm bội phục đối phương.
Bọn họ tuyệt đối không dễ dàng ra tay, một khi đã ra tay ắt thạch phá thiên kinh, sinh tử quyết.
Nhưng bề ngoài bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dai-danh-bo-chan-quan-dong/2300987/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.