Tô Mạt nhăn đầu lông mày lại, không muốn lại nhớ tới mọi chuyện về nhà họ Lưu.
“Lưu Lăng không thể so sánh với Thần Hi”
“Tại sao?”
“Bọn họ không phải là một loại người”
“Vì sao bọn họ không phải là một loại người?”
“Thần Hi là người tốt, còn Lưu Lăng thì không phải”
“Tại sao anh Quý là người tốt, mà Lưu tiên sinh lại không phải?”
“Tôi đây không biết, nhưng lại chính là như vậy”
“Chị Tô, chị phải nói cho em biết được là tại sao?” Liễu Thi Nguyệt từng bước ép sát, muốn cô nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tô Mạt cắn cắn môi, hồi tưởng lại đôi mắt như biển cả xanh thẳm của Quý Thần Hi, ngẫm lại trò hề của Lưu Lăng ở vườn hoa đêm tân hôn.
“Tôi ghét Lưu Lăng.”
“Yes! ( đúng )” Mục đích của Liễu Thi Nguyệt đã đạt được, cô mỉm cười nhìn Tô Mạt, : “Chị Tô, hiện tại, chị đã biết cái gì là ghét rồi.”
Ghét
Ghét, đó là ghét sao?
Là Lưu Lăng
“Không sai, chị vẫn cho rằng mình không ghét anh ta, nhưng trên thực tế, chị đã sớm ghét anh ta rồi, anh ta không chung thủy trong hôn nhân, đối với chị lại vô trách nhiệm, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, chị thân là vợ, nhưng thật ra từ lúc bắt đầu cũng chưa từng thử yêu thích anh ta, theo thời gian trôi qua, ác cảm ở trong lòng chị sẽ từ từ tụ lại thành chán ghét.”
Liễu Thi Nguyệt gật đầu với Tô Mạt, rồi nhấn mạnh kết luận: “Chị Tô, chị nói không sai, chị ghét Lưu Lăng.”
Tô Mạt có chút hốt hoảng vì bị người đâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dai-gia-toc-ban-tinh-ca-cua-vuong-tu/996823/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.