Chương 01 : Vén màn che Mấy ngày gần đây mưa dầm liên tục, không khí vô cùng ẩm ướt ảm đạm, màn đêm dần dần buông xuống. Tay trái của Kiều Ỷ Hạ cầm tán dù lớn màu đen, hầu như đã che lấp cả người cô vào trong đó. Mái tóc dài đến thắt lưng giống như dòng suối tinh khiết, bị gió thổi bay lên tạo nên đường cong nhẹ nhàng. Cô có đôi mắt sáng long lanh hơn cả bảo ngọc, lông mi dài mượt như cánh bướm, sóng mắt lưu chuyển, hiển lộ nên vẻ đẹp mỹ lệ kinh diễm trời đất. "Hung thủ chính là muốn khiêu khích chúng ta, khiêu khích! Cậu có hiểu không? Hắn xem mạng người như cỏ rác, trong vòng một tuần đã tiến hành sáu lần vứt xác, cậu có biết điều này có nghĩa gì không? Ý của nó chính là rất nhanh thôi chúng ta sẽ phát hiện lần thứ bảy!". "Hiểu rồi thì câm miệng đi, tôi không muốn nghe cậu nói bất kì một lí do chính đáng nào nữa. Nửa tháng, tôi chỉ cho mấy cô cậu nửa tháng, nếu trong vòng nửa tháng mà không phá được vụ án này thì một tổ 8 các cậu toàn bộ liền dọn đồ cút đi cho tôi!". Lúc chạng vạng cô cùng đội trưởng Thạch đứng trước bàn làm việc của Cục trưởng Cao, ánh mặt trời hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, tản ra một tầng ánh sáng ảm đạm. Thạch Vi là đội trưởng đội trọng án, con người chính trực ngay thẳng, còn cô là phó đội trưởng, nhậm chức chưa lâu lắm, nhưng bằng vào trí tuệ hơn người đã dễ dàng phá được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dieu-bach-lo-vi-yen/2962236/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.