Chương 19: Vén lớp sương mù Không biết qua bao lâu, ánh sáng từ phía cửa chiếu vào căn phòng, thân ảnh cao gầy của Lộ Tây Trán lại xuất hiện trước mặt người đàn ông. Chỉ thấy nàng chậm rãi đi đến trước mặt ông ta, đặt cái ly thủy tinh lên bàn, sau đó đưa cho ông ta một cái bánh rán còn nóng hổi. Người đàn ông kinh ngạc nhận nó, đôi môi vốn đang mím thành một đường hơi hé ra. Ông ta cắn một miếng lớn, nước mắt lập tức ào ào chảy xuống. Nhìn người đàn ông đang rơi lệ, Lộ Tây Trán mở miệng nói: "Trên đời này vẫn còn có nhiều thứ, đáng để lưu luyến." "Quế Bình...." Người đàn ông càn rỡ khóc lớn, tay phải siết chặt cái bánh. Ông ta vẫn nhớ, trước kia nhà họ rất nghèo, nghèo đến nỗi một ngày chỉ có một bữa cơm no. Khi đó Quế Bình luôn bẻ cái bánh rán làm đôi, mỗi lần đều cho ông ta miếng lớn hơn, ngoài miệng thì than thở bánh rán cứng quá, bà không ăn được. Đến lúc nhớ lại thì thời gian đã cách xa như vậy rồi, xa đến nỗi ông ta đã quên mất vẻ mặt của bà khi nói câu đó. "Rốt cuộc cô muốn gì, giết tôi đi, cô nói bọn họ cho tôi được thống khoái đi, xin cô đừng hành hạ tôi nữa...." Người đàn ông hai tay ôm đầu, không muốn nàng nhìn thấy vẻ mặt bất lực thống khổ của mình. Lộ Tây Trán thản nhiên nói: "Tôi không phải bọn họ." "Đúng!" Người đàn ông nở nụ cười, cười đến thê thảm, cười đến không kiêng nể gì,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dieu-bach-lo-vi-yen/2962254/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.