Chương 109: Năm tháng tĩnh lặng Hai vợ chồng cũng không dám hỏi nữa, thời gian không còn sớm, hai người chúc ngủ ngon rồi về phòng nghỉ ngơi. Lộ Tây Trán không nói lời nào, tự mình cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Kiều Ỷ Hạ ngồi trên mép giường, trong phòng rất yên tĩnh, không có tiếng TV ồn ào, cũng không có thanh âm của khúc nhạc nào, nhớ đến lời Lộ Tây Trán vừa nói, cô nhẹ nhàng cong cong khóe miệng. Chỉ có người có được hạnh phúc từ trong đáy lòng thấm vào máu thịt mới có thể cười đẹp đến vậy, đáng tiếc Kiều Ỷ Hạ vĩnh viễn không thể nào thấy được giờ phút này mình có bao nhiêu xinh đẹp. Đẹp đến vỡ tan lòng người. Ban đêm, hai người ôm chặt lấy nhau, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nhau, cũng ích kỉ đem mùi hương của mình khắc lên người bên cạnh, viết xuống vĩnh hằng. "Thương Thương, chị có yêu em không?" Cho dù là Kiều Ỷ Hạ, cũng chỉ là một cô gái trong hàng vạn cô gái mà thôi, cô có thể kiên cường hơn họ một chút, thông minh hơn một chút, quật cường hơn một chút, nhưng đối mặt với tình yêu, cô cũng giống như những người phụ nữ trong thiên hạ. Là cô gái đặc biệt, cũng sẽ hi vọng nghe người yêu nói với mình một câu tôi yêu em. "Yêu bắt đầu từ một ánh mắt, yêu cuối cùng là vô tận trời xanh." "Không phải chị không thích Lâm Thanh Huyền à?" Lúc mới quen Lộ Tây Trán, cô đã từng lơ đãng hỏi nàng, trên giá sách có rất nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dieu-bach-lo-vi-yen/2962344/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.