Chương 122: Tâm như tro tàn Tuyệt vọng là loại tư vị gì? Là một người có tín ngưỡng mỏng manh, tin tưởng vững chắc ngọn lửa yếu ớt trong bóng đêm có thể nở rộ thành đóa hoa xinh đẹp, tràn ngập hương thơm. Ngày đêm luân hồi, bỗng nhiên có một ngày, giống như trên một hòn đá bách độc bất xâm cuối cùng cũng nảy sinh mầm mống mới, dường như nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong đường hầm dài đằng đẵng. Nhưng lúc này bầu trời đột nhiên đổ xuống một cơn mưa to, xen lẫn bão tuyết mãnh liệt, đem nó tàn phá thương tích đầy mình, tìm không ra bất kì dấu vết đã từng tồn tại nào. Là từ đêm tối đến tảng sáng, từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, rồi lại từ mặt trời lặn đến đêm khuya, sau khi bình thản vượt qua hai mươi tư tiếng đồng hồ không có gì khác thường, tự cho mình là chúa cứu thế có thể khống chế vạn vật, lại đột nhiên biết được cảm xúc của mình, thậm chí là cuộc đời của mình đều bị kẻ khác nắm trong lòng bàn tay. Cao ngạo vốn có của bản thân, chẳng qua chỉ là giấc mộng đẹp đẽ mà người khác động lòng trắc ẩn tác thành mà thôi. Lộ Tây Trán mở to đôi mắt vô thần, nằm trên sàn nhà, nhìn trần nhà trắng tinh, mãi cho đến khi, Kiều Ỷ Hạ ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, im lặng cúi xuống ôm lấy nàng, mãi cho đến khi, bầu trời nổi lên vệt sáng trắng bạc. Kiều Ỷ Hạ không biết làm sao để hình dung cảm thụ của mình, loại bi thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dieu-bach-lo-vi-yen/2962357/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.