Chương 129: Bóng ma lúc nhỏ Có người yêu làm bạn thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, mỗi một trận phong ba trong cuộc đời đều là một lần rèn luyện. May mà, luôn có người ở lúc thích hợp nhất bung một cây dù, nắm tay người bên cạnh cùng đi đến bến bờ ấm áp. Lộ Tây Trán khó có khi được nhẹ nhõm, mỗi tối đều có Kiều Ỷ Hạ ở bên cạnh nàng, hai người không có chủ đề cố định, có đôi khi sẽ chia sẻ cõi lòng của nhau trong quãng thời gian xa cách này, tư thái và thần sắc của đối phương khi xuất hiện trong từng giấc mộng của mình. Yêu thương là không thể biểu đạt hết, nhớ nhung càng không thể dùng chữ Hán bác đại tinh thâm để hình dung. Chỉ có một lần nữa cảm nhận sự ấm áp khi ôm nhau thì mới cảm thấy tất cả những khổ cực vừa qua đều đáng giá. Khổ cực bị hòa tan dần dần trong vui sướng khi gặp lại nhau, biến thành ngọt ngào. Trước ngày xuất viện một ngày, cả hai nằm trên một chiếc giường, bên dưới tấm chăn là hai bàn tay gắt gao nắm chặt. Trong bàn tay còn lại của Lộ Tây Trán là một chiếc khăn mặt, giúp Kiều Ỷ Hạ lau mồ hôi trên trán. "Thương Thương, giúp em một chút." Lộ Tây Trán nghiêng mình, ôm cô vào lòng, vuốt lên mái tóc trơn dài của cô: "Tin tưởng chị." Nàng luôn đặt chuyện của cô trong lòng, lần đến Trường Hoa ấy, cô đột nhiên cuồng loạn, lục thân không nhận, Lộ Tây Trán liền nảy sinh tò mò với "tâm lý ám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dieu-bach-lo-vi-yen/2962364/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.