Chương 156: Tôi không biết chị Kiều Nhất Hải cùng vợ đứng bên cạnh giường, nhìn Kiều Ỷ Hạ sắc mặt trắng bệch đang nằm trên đó. Cuối cùng vẫn không thể ngăn được cô, cô đập đầu vào tường, bất tỉnh ngất đi. Cũng may bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là được. Thế nhưng đợi sau khi cô tỉnh lại sẽ biến thành bộ dạng như thế nào, ai cũng không thể nói chính xác. Có lẽ đoạn kí ức đã quên đó, sau lần nổi điên này, sẽ càng rõ ràng, càng khắc sâu hơn. "Tại sao lại để con bé nhìn thấy thứ đó? Không phải đã sớm bảo em vứt đi rồi sao?" Kiều Nhất Hải có chút tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ thương tâm của vợ, cũng không đành lòng trách cứ bà. "Em, đó là món đồ cuối cùng con trai để lại cho chúng ta, anh bảo em làm sao cam lòng chứ..." Ngày đó, lúc bọn họ nhìn thấy Kiều Ỷ Huy lần cuối cùng, cậu ấy chính là đang mặc chiếc áo sơ mi đó, bên trên loang lổ vết máu, sau đó còn bị mang đi kiểm nghiệm, bà cầu xin rất lâu, chiếc áo này mới một lần nữa trở về trong tay bà. Nhiều năm như vậy, mỗi khi nhớ con trai, bà đều lấy nó ra nhìn, vứt bỏ? Nói dễ vậy ư. "Ai, bây giờ thì đảo ngược lại, Ỷ Hạ...." "Lão Kiều, anh đừng trách em nói lời anh không thích nghe, thế nhưng là, trước mắt xem ra, có thể khiến con gái "sống" tiếp, cũng chỉ có cô ấy." Kiều Nhất Hải cười cười đắng chát, gật gật đầu: "Một cô bé có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dieu-bach-lo-vi-yen/2962391/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.