Lời cuối sách Đôi lời của tác giả. Vốn dĩ có một bụng lời muốn nói, bây giờ đột nhiên không biết nên nói từ đâu. Kì thật lúc trước khi chưa đến Tấn Giang thì cũng đã viết vài tiểu thuyết, Tù Điểu xem như là bộ HE đầu tiên mà tôi viết. Phải nói là do không nỡ nha. Lòng của tôi thật cứng rắn, vẫn luôn cảm thấy viết bi kịch tốt hơn hài kịch. Chẳng qua là do không nỡ nhìn thấy Tây Trán và Ỷ Hạ trải qua bao nhiêu trắc trở như vậy mà đến cuối cùng lại không thể cùng một chỗ, sinh ra loại cục diện này. Cái tên Tù Điểu này, đại khái là hai chữ có thể miêu tả nhận thức của tôi về nhân vật, mưu trí và con đường của họ trong câu chuyện này. Lộ Tây Trán là tù điểu, tù của nàng chính là tai nạn mười năm về trước. Kiều Ỷ Hạ là tù điểu, tù của cô chính là cái chết của Ỷ Huy. Hạ Lan Thu Bạch là tù điểu, tù của nàng chính là cái chết của Lộ Thư Dã. Thậm chí Mạnh Lưu Sâm cũng là tù điểu, tù của cậu chính là sự vứt bỏ của cha mẹ. Thế nhưng may mắn là, cuối cùng bọn họ đều dũng cảm giãy dụa bước ra, giương cánh bay cao (thật xin lỗi nha Uông Phong lão sư, mượn ca từ của thầy một chút, đừng nóng giận). Lúc mới bắt đầu, có không ít độc giả nói cảm thấy Tây Trán rất đáng ghét, nói thật, tôi cũng cảm thấy nàng rất đáng ghét. Bởi vì nàng không coi ai ra gì, lúc nói chuyện luôn luôn ngập mùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dieu-bach-lo-vi-yen/2962400/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.