Sau đó thì Nhất Tịnh và Tứ Tịnh mạo muội đẩy cửa xông vào khi nghe tiếng cãi nhau của chủ tử, chứng kiến cảnh tượng trước mặt mà kinh hãi, Y Nhi cũng hoảng loạn vô cùng nhưng không dám làm gì, bốn người kia đồng loạt quỳ gối xuống và nói :
-Vương gia xin hãy nương tay … Phu nhân không sắp không thở được … Cầu xin người, Vương Gia …
Những ngón tay nhỏ nhắn dần tái vì không còn chút sức lực của Khúc Hồ đang giữ tay của Trác Nghiêm Đắc Dụ khiến hắn giật mình, buông vội tay ra khỏi cổ cô, sau đó hắn xoay người rời đi ngay, Nhị Tịnh và Tam Tịnh liền chạy theo phía sau, Nhất Tịnh và Tứ Tịnh vội đỡ Khúc Hồ, họ thở phào nhẹ nhàng khi nhận ra chủ tử vẫn còn thở. Tứ Tịnh sau đó liền đi gọi ngự y, Y Nhi cùng Nhất Tịnh đỡ cô về giường, tất cả đều tò mò không biết rốt cuộc là Khúc Hồ đã nói gì mà lại khiến Dụ Vương tức giận đến mất kiểm soát như vậy.
Lầu vọng nguyệt, Trác Nghiêm Đắc Dụ vừa uống rượu vừa im lặng, hắn đang rất giận, thậm chí sau khi buông tay khỏi cổ Khúc Hồ càng khiến hắn tức giận hơn, tại sao vì những lời nói này mà hắn lại bị tác động nhiều đến thế. Nhị Tịnh và Tam Tịnh đứng phía dưới nhìn lên, không ai dám lên tiếng, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt giận dữ đáng sợ của Vương gia khiến bọn họ chấn động. Khương Phản sau khi biết chuyện cũng trầm ngâm, nhưng y không có ý kiến gì, chỉ bảo là phải chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-giang-the-co/2116875/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.