Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười.
Nhìn thấy mẹ mình như thế, Tiêu Vũ và Dương Lỗi liếc mắt nhìn nhau một cái, Dương Lỗi nháy mắt với cô một cái, dường như muốn nói: xem đó, chồng của em ra tay, thoải mái thu phục mẹ vợ.
Xem dáng vẻ của Dương Lỗi, Tiêu Vũ trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhưng lúc này trong lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm. Xem như đã qua một cửa của mẹ.
Nhưng mà sau đó cô lại có chút buồn rầu, cửa ải của mẹ dễ qua, nhưng mà còn cửa của cha mình kia...
Đồ ăn của nhà hàng lớn Phú Nguyên rất ngon, lúc ăn cơm Dương Lỗi bóc tôm cho Tiêu Vũ và hai cô con gái, gắp thức ăn cho bọn họ, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chìu.
Nhìn thấy những điều này, trong lòng Tôn Nhã Như lại gật gật đầu, xem dáng vẻ của Dương Lỗi hoàn toàn không phải giả vờ, bà là một giáo viên, rất am hiểu việc quan sát người khác.
Dương Lỗi chắc chắn là một người rất có trách nhiệm, người như vậy chắc chắn sẽ rất quan tâm đến vợ con.
Cơm nước xong, Tôn Nhã Như chơi đùa với hai cháu gái một chút, cuối cùng đứng lên, nói: "Được rồi, mẹ về trước."
"Mẹ, con tiễn mẹ." Dương Lỗi vội vàng nói.
Tôn Nhã Như liếc mắt nhìn Dương Lỗi một cái, từ lúc tiếp xúc đến bây giờ, bà vẫn rất vừa lòng với Dương Lỗi, đây đúng là một chàng trai trẻ rất xuất sắc.
Nhưng mà bà lắc lắc đầu, nói: "Không cần, Tiểu Vũ, con tiễn mẹ một chút, mẹ có chút chuyện muốn nói với con."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-gioi-giai-tri-den-nha-giau-so-1/973562/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.