Reng reng...
Anh đang ở ngoài phòng đợi cô thay quần áo, nhíu mày thấy số của Ức Hi gọi đến, bèn nhấc máy:
"Alo? "
Ức Hi nhanh chóng trả lời tường thuật mọi việc:"Chủ tịch Tịch Văn có thai rồi ạ! Của Minh Phong Hạo! "
"Vậy sao? Được rồi cậu có thể về! "_anh nhàn nhã trả lời, chẳng bận tâm lắm.
Cô từ phòng tắm của anh đi ra, lại ngồi cạnh anh:"Ngụy Tôn! "
Anh mỉm cười sủng nịnh quay lại xoa đầu cô:"Anh đây! "
Hai chữ ngắn gọn thế thôi lại làm cho cô rất ấm lòng, cảm giác được an toàn:"Cô ấy sao rồi? "
"Tịch Văn sao? "_anh lấy khăn trên tay cô, lau đầu cho cô nhẹ nhàng hỏi.
Cô gật đầu, anh ung dung trả lời:"Cô ấy có thai rồi! "
Cô cả kinh giật mình nhìn anh:"Cái gì? "
"Là của Minh Phong Hạo không phải của anh! "_anh sợ cô hiểu lầm bèn nhanh chóng giải thích.
Cô ngược lại không phải là hiểu lầm mà là lo lắng cho Tịch Văn, cô ấy bây giờ một thân một mình phải làm sao đây chứ?. Cùng là phận nữ nhi nhưng có lẽ những gì cô chịu, sẽ không bằng sự cô đơn của một người mẹ đang mang thai của cô ấy đâu. Cô may mắn hơn cô ấy nhiều.
"Tội cô ấy quá! Anh có thể giúp cô ấy không? "
Anh nhíu mày nhìn cô:"Giúp? "
"Phải! "_cô kiên định nói.
[...]
Ở viện một ngày, ả ta cũng phải ra về rồi. Ả mệt mỏi mặc chiếc váy rộng cùng đi giày búp bê ra khỏi bệnh viện. Nhìn thôi cũng thấy được ả rất chú trọng đến đứa bé rồi, ả đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-hau-gai-len-lam-ba-chu/546961/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.