Vẫn là một ngày mới bắt đầu, cô từ phòng chính bước ra với thân phận người hầu như bao người khác.
Anh đã đi làm, đồng nghĩa với việc cô sẽ bị ức hiếp và sẽ chẳng có ai bênh vực cô.
Cô đi xuống chịu đựng con mắt khinh bỉ của mọi người, cô cúi đầu đi qua họ. Có người gạt chân cô làm cô té ngã.
"Ay! "_cô quỳ rập trên đất, chỉ biết nhẫn nhịn.
Kim Linh đi lại đỡ cô lên tức giận mắng họ:"Các người vừa phải thôi chứ? Không có cậu chủ ở đây thì ăn hiếp cậu ấy sao?"
"Hứ... Có cậu chủ thì làm ra vẻ yếu đuối, chớ đối với bọn tôi cô không cần làm vậy đâu. Mặt nạ nó mòn á nha. "
"Ay da! Sao nói người ta như vậy, tội nghiệp cô ấy lắm. Cô đáng ra nên hóng hách mới phải. Được cậu chủ coi trọng như thế không cần hầu việc như bọn tôi đâu. "
Cô đứng dậy quay lại nhìn bọn họ cố kiềm nén để nói:"Tôi... Tôi biết mọi người ghét tôi! Giờ có nói gì cũng vô ích thôi. Tôi biết là tôi dơ bẩn, là tôi hèn hạ bị như vậy cũng đáng. Nhưng mà tôi... "
"Nhưng mà tôi sao... Tôi sao hả???"
"A! Đừng mà! "
Cô chưa kịp nói hết họ đã bủa vây cô, xô đẩy cô từ bên này đến bên kia. Hết nắm tóc cô lôi kéo, giật bứt.
Cô như là trái bóng nhỏ bị người ta đá qua đá lại chẳng tới được tay người bắt. Dù bắt được họ vẫn ném ra.
"Dừng lại! "
Tất cả mọi người cả kinh nhìn mẹ anh uy nghiêm lên tiếng. Mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-hau-gai-len-lam-ba-chu/547008/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.