Buổi chiều anh đi làm về, cô đi ra đón anh. Cúi người vuông góc với mặt đất, tay đặt lên bụng nhỏ giọng:
"Chào cậu chủ! "
Anh hạnh phúc đi lại chỗ cô, cô không biết anh đứng ấy bèn đứng thẳng dậy đụng trúng đầu anh.
"A! "_cô té ra sau, đôi chân duỗi thẳng rất quyến rũ, vì đồng phục là váy ngắn nên hơi tốc lên.
Anh đau lòng cúi người bế cô lên:"Có sao không Uyển Đình? Anh xin lỗi! "
"Không sao không sao! Em không trách cậu! "_cô đưa tay xoa xoa đầu mình.
"Ngu ngốc đã sưng đỏ lên rồi còn bảo không sao! Em có biết đầu anh cứng lắm không hả? "
"Thật sự không sao mà! "
Mẹ anh ngồi ghế sofa chứng kiến tất cả lòng hơi khó chịu. Bà tỏ ra dáng vẻ quý phái cầm cốc trà lên nhấp một ngụm.
"Ngụy Tôn giữ chút quy tắc của cái nhà này xem nào? Mẹ đây còn sống, chưa chết. Thả Uyển Đình ra mau. "
Cô hổ thẹn đánh lên ngực anh:"Thả em ra! "
"Uyển Đình con qua đây ta nói chuyện. "
"Không... cô ấy phải giúp con tắm! "_anh nắm chặt tay cô nói.
"Tắm hay làm chuyện khác? "_mẹ anh đặt mạnh tách trà xuống tức giận nói.
Cô thấy không ổn bèn năn nỉ anh:"Xin cậu đó! Em đã chuẩn bị nước tắm rồi cậu đi tắm đi há? "
"Vẫn là Uyển Đình tốt nhất! "_vừa dứt lời anh đã cúi đầu gục nơi hõm cổ cô cắn một cái. Cô cắn răng chịu đựng ngại ngùng với mọi người, mặt đỏ như cà chua.
Khi anh đi rồi cô đi lại quỳ dưới chân mẹ anh:"Bà chủ xin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-hau-gai-len-lam-ba-chu/547015/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.