Không có Trình Hàng Nhất ở nhà, ngôi nhà này giống như chùm chuối đốm đen kia, mơ hồ lộ ra dấu vết mục ruỗng.
Người chăm sóc bận rộn lo liệu cho Từ Khai Từ, không có thời gian thu dọn căn nhà này trước, chủ yếu là lo lắng anh ngồi xe lăn quá lâu sẽ gây áp lực lên chi dưới, dẫn đến phù nề. Người chăm sóc định tiến lên bế anh, miệng lẩm bẩm:
"Thật ra ngài nên kiên nhẫn đợi vết thương lành hẳn rồi hãy về nhà. Sáng nay kiểm tra, phổi của ngài cũng không ổn lắm."
Từ Khai Từ giơ tay có băng treo lên, lòng bàn tay khẽ đẩy người chăm sóc ra, trong lòng đột nhiên hoảng hốt. Anh lắc đầu nói:
"Cột lại đai cố định cho tôi, chúng ta còn phải ra ngoài một chuyến."
"Hả? Lại ra ngoài sao? Chân ngài không sao chứ?" Người chăm sóc không thể can thiệp vào quyết định của chủ nhân, nhưng đứng trên góc độ chuyên môn, vẫn phải lên tiếng nhắc nhở.
Từ Khai Từ gật đầu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng. Nếu không ở nhà, vậy Trình Hàng Nhất có thể đi đâu? Hắn không thích ở khách sạn, trước kia dù chơi bời đến đâu, buổi tối thế nào cũng sẽ về nhà.
Điện thoại của hắn hỏng rồi, cả thẻ SIM cũng không lấy lại, cùng với mảnh vỡ của điện thoại nằm dưới tòa nhà bệnh viện, có lẽ giờ đã bị nhân viên vệ sinh quét đi rồi. Nếu muốn làm lại thẻ, ít nhất cũng phải đợi hôm nay.
Trong lúc hoảng loạn, Từ Khai Từ thấy người chăm sóc đang nâng chân anh để giúp đi giày. Đột nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-khai-tu-bat-thien-quang-nien-hau/2708787/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.