Cậu vươn tay, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ mở màn hình. Cuộc gọi nhỡ hiển thị tên Mạnh Tân Từ, nhưng cậu bỗng chẳng còn hứng gọi lại nữa. Với tình trạng tay thế này, muốn gọi điện cũng phiền phức lắm.
Từ Khai Từ thấy hơi mệt, cũng lười lặp lại chuyện cố định bàn tay vào cần điều khiển như trước. Cậu dứt khoát để mặc cánh tay trái lơ lửng bên ngoài, tùy tiện run rẩy một cách mất kiểm soát.
Trong phòng không bật đèn, bóng tối khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu mở mắt, ánh nhìn rũ xuống, im lặng quan sát chính mình.
Cảm giác này là gì nhỉ? Rõ ràng tay, chân hay bất cứ bộ phận nào trên người đều thuộc về cậu, nhưng lại chẳng có chút cảm giác nào cả. Cứ như thể những cơn run rẩy, vặn vẹo kia chẳng liên quan gì đến cậu vậy.
Giống như bây giờ, rõ ràng lòng bàn tay đang ngửa lên, vô thức cọ qua cọ lại, nhưng Từ Khai Từ biết chắc chắn mình chưa từng ra lệnh cho nó làm vậy.
Không phải điều cậu muốn, nhưng cũng chẳng thể khống chế.
Cả cơ thể lẫn cuộc đời, sao lại buồn cười đến thế chứ?
Từ Khai Từ vẫn chìm trong suy nghĩ, vẫn dán mắt nhìn bàn tay run rẩy trên đùi. Đúng lúc này, người giúp việc bước vào.
Bà ấy nhẹ nhàng gõ cửa, còn chưa đợi cậu lên tiếng đã bật đèn: "Tiểu Từ, sao không bật đèn lên? Tối thui thế này."
Bất ngờ bị ánh sáng chiếu rọi, Từ Khai Từ theo phản xạ nhắm chặt mắt, cố thích nghi với cường độ quá chói. Sự khó chịu trong lòng cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-khai-tu-bat-thien-quang-nien-hau/2708815/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.