Trong bệnh viện – một nơi cần sự yên tĩnh – giọng ông không to, nhưng quả nhiên là cha của Từ Khai Từ, sự lạnh lùng thậm chí còn hơn cả con trai mình. Một câu nói nhẹ bẫng nhưng sức sát thương lại đủ mạnh.
Trình Hàng Nhất mím môi gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Tôi biết, tôi biết rồi. Đợi anh ấy... đợi anh ấy khỏe lại, tôi sẽ biến mất."
Từ Xuân Duệ nhìn Trình Hàng Nhất đầy khó chịu, cứ như vừa tung một cú đấm mà lại đánh vào bông mềm, thật sự bực bội. Ông xoay người, hướng vào trong phòng bệnh quát lên:
"Đi hay không? Hay mấy người định ở đây đợi chết cùng nó?"
Những người trong phòng vốn đã lúng túng vì hai cha con họ đột nhiên cãi vã, giờ lại nghe thấy giọng của Từ Xuân Duệ, càng không hẹn mà cùng co rụt cổ, ngượng ngùng theo nhau rời khỏi phòng bệnh.
Trình Hàng Nhất đứng kiệt sức trước cửa, nhìn đám người lác đác rời đi, bỗng cảm thấy mệt mỏi đến lạ, chỉ muốn tìm một chỗ để hút điếu thuốc.
Anh vừa thò tay vào túi lấy bật lửa, nhưng rồi lại nhớ ra điều gì đó, liền rút tay ra khỏi túi mà không châm thuốc.
Anh dùng sức chà mạnh hai tay lên mặt. Khi tay chạm đến mắt, cơn đau nhói khiến anh hít một hơi lạnh.
Vài ngày trước, tình trạng của Từ Khai Từ rất xấu, anh gần như thức trắng đêm để chăm sóc. Thức đêm quá nhiều, mí mắt dưới mọc lên một nốt lẹo nhỏ.
Để che đi thứ khó chịu này, anh còn giả bộ mua một chiếc kính gọng đen đeo vào, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-khai-tu-bat-thien-quang-nien-hau/2708839/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.