Lời nói của người này không thể tin được, y tự cảnh báo chính mình. Chính là vẫn không tự chủ được mà tin tưởng. Tâm tình tùy theo biểu tình của hắn mà có thể rơi xuống vực thẳm cũng như lâm vào mê muội. Loại mùi vị này giống như bị rang trên chảo nóng. Ánh mắt chăm chú nhìn Hứa Tuấn Thiên, chỉ sợ hắn sẽ nhẹ nhàng gật đầu.
Hứa Tuấn Thiên thở dài, hắn không phải loại người dễ dàng than thở như vậy, chính là đêm này, vì Y Ân mà số lần thở dài của hắn nhiều tới mức không nhớ nỗi. “Hiện tại ngươi mất đi sức mạnh, ta cũng đâu có rời đi.” Hắn nhìn thấy thân hình Y Ân cứng đờ, liền khẽ mỉm cười: “Sức mạnh của ngươi kì thực vẫn chưa khôi phục đúng không, dáng vẻ hình người này có thể duy trì được bao lâu?”
Y Ân cắn răng, đồng thời trong lòng bị một cây cọ mềm quét qua. Hứa Tuấn Thiên cười rất đẹp, một nụ cười nhẹ, vừa như nhạo báng lại vừa giống trêu chọc.
“Vì sao ngươi nhìn ra được?”
Hứa Tuấn Thiên chậm rãi nói: “Ta ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, ngay cả điểm này cũng không thể nhìn ra hay sao?” Tạm ngừng một chút, nhìn thấy bộ dáng Y Ân lo lắng chính mình sẽ chạy đi liền dứt khoát giải thích rõ một lần: “Ngươi không cần đa nghi suốt ngày, nếu thực sự ta muốn đi, ngươi cũng chỉ ngăn cản ta trong một lúc, chẳng lẽ có thể canh ta cả đời? Ngươi yên tâm, ta đã nói sẽ không ly khai người thì nhất định sẽ không nuốt lời. Chỉ cần ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-lung/592575/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.