Hứa Tuấn Thiên sửng sốt một chút, họ này không phải của thế giới này. Trong lòng dâng lên một chút chờ mong: “Ngươi là người Trung Quốc?”
“…..vậy còn ngươi?”
“Ta gọi là Hứa Tuấn Thiên.” Thực kích động, thân mình hắn hơi nghiêng về phía trước, nếu không phải nhớ tới tình trạng cơ thể nam nhân, hắn đã sớm ôm một cái. Dưới ngọn đèn, mái tóc và ánh mắt đen láy của Chung Hạo nổi bật trước mắt Hứa Tuấn Thiên. “Ta bị tai nạn máy bay mới lạc tới nơi này.”
“Ta…..” Chung Hạo có chút do dự: “Ta bị bắt tới.” Thở dài một tiếng, nhìn về phía ngọn đèn mờ nhạt, ánh mắt có chút mông lung. “Ta muốn về nhà.”
Nghe thế Hứa Tuấn Thiên có chút im lặng, tâm trạng tràn ngập vui sướng giống như bị người ta tạt một gáo nước lạnh.
Nhà, từ này đối với Hứa Tuấn Thiên hoàn toàn xa lạ. Hắn từ nhỏ đã mất người thân, là quân đội nuôi hắn lớn. Người thân của hắn chính là chiến hữu, nhà của hắn là quân đội. Nhưng bản chất nó hoàn toàn khác biệt với tình thân ruột thịt, những gì Hứa Tuấn Thiên có đều có thể thay đổi. Chiến hữu có thể chết bất cứ lúc nào. Quân đội cũng có thể vất bỏ hắn.
Vinh dự, kỷ luật, tin tưởng.
Đó chính là cuộc sống của hắn.
Ví thế khi nghe Chung Hạo nhắc tới chữ “nhà” này trên mặt hắn lộ ra một chút bi hương.
Hắn cảm thấy có chút mờ mịt, có chút thương cảm, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Nhưng chí ít những thứ đó cũng cũng rất quen thuộc, hắn biết mình nên làm gì để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-lung/592578/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.