Editor: Mặt Trăng Nhỏ
Hôm sau Ngụy Nhất Thần chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện cửa bị khóa trái. Hắn cau mày dùng chân đạp mấy cái, cửa vẫn không nhúc nhích gì.
Mẹ Ngụy nghe thấy tiếng động, vội vàng đi tới: "Con trai à, con đừng đạp nữa, đồ trong nhà chúng ta đều là đồ tốt, con đạp cũng không mở được đâu."
Ngụy Nhất Thần: "..."
Hắn nhịn lại cơn tức trong lòng, nũng nịu với bà: "Mẹ, mẹ đem con nhốt lại làm gì?"
Mẹ Ngụy nói: "Đều do cha con nha, ông ấy nói sợ con chạy trốn, liền đem con nhốt lại trong phòng."
Ngụy Nhất Thần rốt cuộc cũng bạo phát:"Ông ấy có ý gì? Coi con là tội phạm thật hay sao?"
"Không phải không phải, cha con nói chỉ cần con cùng Nhiếp Lôi…."
"Không gặp không gặp!"
Ngụy Nhất Thần đột nhiên hét to làm mẹ Ngụy bị dọa không nhỏ, bà thở dài một tiếng, đứng bên ngoài khuyên hắn: "Con trai à, chúng ta cũng không phải ép con đi xem mắt, chỉ là Nhiếp Lôi này thật sự rất tốt, con đi gặp người ta cũng không có tổn thất gì, lại nói… con cứ như thế này mãi, ta thật sự không yên tâm."
Mẹ Ngụy nói xong, giọng điệu đã mang theo chút nghẹn ngào, Ngụy Nhất Thần mím môi, trầm mặc một lúc mới mở miếng nói: "Được rồi, mẹ đừng khổ sở, người muốn con đi con liền đi."
Mẹ Ngụy hơi kinh ngạc: "Thật sự?"
"Ừm" Ngụy Nhất Thần trả lời một tiếng, "Nhưng con hơi đói bụng, mẹ để dì đưa cho con chút đồ ăn."
"Tốt tốt, mẹ đi ngay."
Nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-luyen-truong-khong/1175201/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.