Tống Sở kích động đỏ mặt: "Thật là đẹp!"
Cô chưa từng có loại đồ chơi này.
Trước kia tiến sĩ từng làm đồ chơi cho cô, nhưng làm toàn là người máy nhỏ. Biết nói chuyện, biết cử động, nhưng không đẹp mắt như thế này.
Giang Bác nhìn vẻ mặt vui mừng của Tống Sở, mím môi một cái.
Nhưng khi hỏi giá cả thử, Tống Sở lại tặc lưỡi, quá đắt! Chỉ là đồ vật nhỏ bé thôi mà đắt như vậy!
"Cha, không cần, con không thích."
"Sao lại không cần chứ?"
"Quá đắt, bao nhiêu đây có thể mua cho mẹ Mã Lan một bộ đồ Lenin. Con cảm thấy nó không đáng, con muốn mua cái khác."
Mã Lan cười nói: "Không sao, Sở Sở nhà chúng ta cũng là người kiếm được tiền, chúng ta sẽ dùng tiền con kiếm để mua, mỗi đứa trẻ thành công đều nên mua cho mình một món quà kỷ niệm đáng giá."
Mã Lan cảm thấy điều quan trọng trong việc chăm sóc đứa nhỏ, là cho chúng những thứ yêu thích trong điều kiện cho phép. Ký ức tuổi thơ là ký ức quý giá nhất trong cuộc đời, phải cố gắng hết sức để bọn nhỏ vui vẻ. Đặc biệt là đứa nhỏ nhà mình còn nghe lời hiểu chuyện như thế, hoàn toàn không cần lo lắng bị chiều hư.
Tống Sở nghe vậy, lên tiếng: "Nhưng anh Tiểu Bác cũng không mua quà cho riêng mình mà."
Giang Bác nói: "Anh có xe."
“...”
Tống Sở thực sự thích nó, nũng nịu bóp đầu ngón tay: "Vậy, con mua. Chỉ mua một cái này, về sau con sẽ tiết kiệm tiền."
Tô Chí Phong vui vẻ móc tiền lấy phiếu, đặt búp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-60/2020365/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.