Dù sao công việc cũng có thể làm cho người nhà được sống cuộc sống tốt, không sai, anh chính là người thực tế như vậy.
"Làm việc cho tốt."
Tống Sở xoay người nhìn sang giường của Giang Bác, nghiêm túc nói: "Đồng chí Tô Giang Bác, anh thực sự là một đồng chí tốt, luôn làm việc đến nơi đến chốn."
Giang bác hơi hé miệng cười cười, cảm thấy bản thân cũng nên tìm vài chuyện để làm.
Cũng không thể để lộ ra chuyện mình không có lý tưởng, sẽ làm Sở Sở coi thường.
Thế nhưng hiệu suất của những người ở viện nghiên cứu quá thấp.
Giang Bác thấy trước tiên mình vẫn phải nâng cao hiệu suất làm việc của bọn họ, như vậy về sau sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Chẳng hạn như trước đó mỗi lần đều phải hoàn chỉnh số liệu trong đầu, nhưng sau khi đến đây có máy tính, anh chỉ cần cho một ít kiến thức lý thuyết sau đó để bọn họ dựa theo nguyên lý đó đi tính số liệu là được, anh gần như có thể bỏ qua được quá trình tính toán.
Hơn nữa sắp đến sinh nhật của Sở Sở rồi, tốt nhất nên chuẩn bị xong quà sinh nhật thật nhanh.
Giang Bác rất nhanh cũng nhớ tới một vật tương đối thực tế.
Vì vậy cuối tuần, Mã Lan và Tống Sở ở nhà học, Tô Chí Phong đi thăm người bạn già của hiệu trưởng Tô còn Giang Bác lại lái xe đến viện nghiên cứu.
Dọc theo đường đi, chiếc xe điện của anh khiến những đứa trẻ ở tòa nhà quân khu ngưỡng mộ không ngừng.
Nhưng khi nghĩ đến lần trước mượn đồ chơi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-60/2045181/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.