Sở vương ra khỏi ngục, phát hiện Thiên Mạch đứng ở bên ngoài.
Hai mắt nhìn nhau, cô nhìn y, khóe môi mấp máy, tựa là cười, lại tựa không phải.
Sau lưng, tiếng khóc Trịnh cơ còn truyền đến, Sở vương không dừng bước, đi qua chỗ Thiên Mạch.
Y dường muốn nói gì đó, mới hé miệng, Thiên Mạch lại nói, “Về chứ?”
Thanh âm nhẹ mà bình tĩnh.
Sở vương quan sát sắc trời, gật đầu.
Thiên Mạch kéo tay y, đầu ngón tay kia lành lạnh.
Sở vương không nói, nắm chặt lại, đi đến xe ngựa.
Trên đường đi, Thiên Mạch cũng không hỏi một chữ tới Trịnh cơ, hai người tựa hồ mang tâm sự riêng.
Trở lại cung Cao Dương, Sở vương bỗng nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt, đi trước thay quần áo, Thiên Mạch lại tới, bảo tự nhân lui ra.
Cô chậm rãi giúp Sở vương cởi thắt lưng, cởi y phục. Lại nhận áo bào từ trong tay tự nhân, mặc vào cho y.
Đây là lần đầu từ khi Thiên Mạch không còn làm ti y, chủ động thay quần áo cho y.
Sở vương ánh mắt theo ngón tay kia mà động, nhìn cô buộc lại dây thắt lưng, đang muốn quay người, Sở vương giữ chặt cô lại.
“Đừng đi.” Y nói thật nhỏ, “Nói chuyện cùng ta đi.”
Thiên Mạch nhìn y chăm chú, biết hai người không tránh được cần nói chuyện, khẽ gật đầu, cùng Sở vương ngồi lên giường.
** ***
Sở vương đưa tay cô cầm trong tay, chậm rãi vuốt ve ngón tay kia, tựa hồ muốn nói gì đó, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
“Trịnh cơ.” Sau một lát, y mở miệng, “Hôm nay nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-my-nhan/1419166/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.