Sở vương thấy Thương Tắc, mặt phát lạnh, đang định nổi giận, Thiên Mạch đột nhiên giật nhẹ ống tay áo y.
“Chàng đã đồng ý không nhiễu khách nhân.” Cô nghiêm túc nhìn y, nhỏ giọng nói.
Sở vương liếc về cách đó không xa, mấy người khách đang cười cười nói nói đi qua. Y nén lời lại, bất mãn trừng cô.
Thiên Mạch lại không để ý tới nhiều, nói với Thương Tắc, “Sao anh ở đây? Anh tới Dĩnh khi nào?”
“Đã được nửa tháng.” Thương Tắc nói.
“Một mình tới?”
“Đi theo Bá Lương, ông ta theo Du Đam Phụ đi nước Phàn.”
Thiên Mạch hiểu ra, Du Đam Phụ cũng ở Dĩnh Đô, cô biết, lại càng kinh ngạc, “Nếu như thế, sao không ở cùng họ.”
“Vết thương của ta đã khỏi, không muốn quấy nhiễu, nên đến ở lữ quán.”
Sở vương cười lạnh trong lòng, giống như cười mà không phải cười, “Dĩnh Đô nhiều lữ quán như vậy, ngươi lại biết chọn đấy.” Dứt lời, dẫn theo Thiên Mạch đi ra ngoài.
Thiên Mạch bị y kéo đến cơ hồ theo không kịp bước chân, chỉ tới kịp nói, “Ngày khác gặp lại…” Liền ra cửa sân.
Thương Tắc đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh vội vã kia không còn, một lát sau, trên gương mặt bình tĩnh lộ ra một nụ cười khổ. Lại nhìn về phía ba vị quán nhân kinh ngạc, hắn khẽ gật đầu, không nói nhiều, đi thẳng vào.
** ***
Thiên Mạch đối với sự ngang ngược của Sở vương rất là bất mãn, ngại bên cạnh có người, đành không nói.
Sở vương lại càng không để ý, kéo cô một đường ra cửa, lên xe ngựa ngồi xuống, liền phân phó hồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-my-nhan/1419190/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.