Gió đêm lạnh lẽo, thổi tới khuôn mặt dính đầy nước mắt, lạnh lẽo từng trận.
Thiên Mạch nhìn qua bóng Mang bị bóng đêm nuốt hết không thấy, nghẹn ngào, nước mắt vẫn là không thôi.
“Đừng khóc!” giọng Thương Tắc bình tĩnh, “Chúng ta còn chưa chạy đi, đến mép nước phải ngồi thuyền, không thể để bọn họ nhìn ra!”
Thiên Mạch nghe vậy, vội vàng lau sạch sẽ nước mắt.
Ngoại trừ bó đuốc trên xe, trên trời chỉ có ánh trăng chiếu sáng. Cô hít sâu một hơi, dùng sức bình phục tâm tình, từng lần nói với mình, đúng vậy, phải chạy trốn ra ngoài, không thể để hết thảy Mang làm đều uổng phí…
Thương Tắc ruổi xe rất nhanh, roi rút ầm ầm như ngược đãi, Thiên Mạch cơ hồ nghi ngờ hai con ngựa kia sẽ đột nhiên tắt thở trên đường chạy.
Nhưng không lâu, cô nhìn thấy ánh lửa mép nước, chính là thuyền bỏ neo bên cảng nước.
Thương Tắc dừng lại bên bờ, mang theo cô một chiếc thuyền đi đến.
Có người nhìn thấy Thương Tắc, chào hỏi hắn, tựa hồ đang hỏi sao tới lúc này.
Thương Tắc giải thích hai câu, những người kia nhìn Thiên Mạch, lộ ra vẻ mặt mập mờ.
Thiên Mạch không có tâm tư gì suy nghĩ, hết sức giả bộ như dáng vẻ bình tĩnh, đi theo đằng sau Thương Tắc.
Người trên chiếc thuyền kia hiển nhiên là thủ hạ của Thương Tắc, thấy hắn đến, lập tức buông boong thuyền xuống, Thiên Mạch đang muốn đạp lên, bỗng nhiên, bị người va vào một phát, cơ hồ té ngã. Người kia vội đỡ lấy cô, miệng bô bô nói một tràng tiếng Thư, Thiên Mạch giật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-my-nhan/1419214/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.