Nước sông lẳng lặng chảy, quân man truy kích người Sở bơi qua sông. Bờ bên kia yên tĩnh vô cùng, gỗ nổi người Sở rẽ nước để lại còn lưu bên bờ, ngổn ngang lộn xộn, trên mặt đất còn dấu chân phân loạn, dường như mới chạy cũng không lâu.
Lũ người man đuổi theo, chí khí tràn đầy, lần theo dấu chân và vết cỏ nát tiếp tục đuổi theo. Đồi núi chập trùng, cỏ cây tươi tốt, trên mặt đất, cờ xí người Sở rơi lả tả, mấy thứ như hành lý, lũ người man dọc đường dọn dẹp, càng hưng khởi, đi vào một núi.
Đột nhiên, tiếng kèn vang lên, mưa tên từ hai bên gò núi kéo tới, lũ người man kinh hãi, muốn tránh, lại không có đá lớn cây cao; muốn đánh trả, hai bên núi cây cối rậm rạp, căn bản thấy không rõ địch ở đâu.
Trong sơn cốc tiếng kêu gào khắp nơi, đám tù thủ cuống quít, vội vàng hô to lui về phía sau.
Người Sở vì đánh Dung mà đến, lại một đường vờ thua, đám lính đã sớm đầy bụng tức giận. Tiếng trống vang lên, đám lính xông ra từ dốc núi và trong rừng, quân các bộ tộc man di hỗn loạn, mạnh ai nấy làm, vốn không có thống lĩnh, đột nhiên bị người Sở phản công, vốn đã hỗn loạn. Lại thêm người Sở chiếm hết lợi địa thế, không có cơ hội chống trả, bị động mọi mặt. Trong khe núi lưu lại rất nhiều thi thể người man, người bị thương kêu rên khắp đất, máu nhuộm đỏ suối nước.
Mấy ngàn quân man truy kích người Sở, cuối cùng chỉ còn lại hai, ba trăm người, hốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-my-nhan/1419290/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.