Túc Kỳ bị anh ôm chặt, xoay trên không vài vòng, đầu óc quay cuồng nở đầy hoa, chỉ có thể bám chặt tóc anh im lặng không đáp.
Mãi lúc sau, Hoắc Kiến Trương mới hả hê đặt cô xuống, bàn tay vẫn ôm siết Túc Kỳ, rành rọt nhắc lại từng câu, từng chữ:
- Đạn của anh không thiếu, sẵn sàng lên nòng nếu em dám trả lời sai!
Trước ánh mắt chờ đợi của tất cả quân sĩ cùng Hoắc Kiến Trương, Túc Kỳ đột ngột thở dài, tháo chiếc nhẫn làm bằng họng súng ra, đem bỏ lại vào lòng bàn tay Hoắc Kiến Trương.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh không chút giấu diếm, giọng nói nhẹ bẫng như mây bồng:
- Em xin lỗi, Kiến Trương.
Mặc dù trái tim em đã ngừng căm hận anh như lúc ban đầu, nhưng… em vẫn chưa đủ tin tưởng để giao lại toàn bộ phần đời của em cho anh!
Cô nói nhỏ, chỉ đủ để Hoắc Kiến Trương và cô nghe thấy.
Cho đến thời điểm hiện tại, Túc Kỳ vẫn chưa biết liệu sau khi nhân cách thứ nhất này của anh mất đi, người đàn ông định liệu sẽ ở bên cô có hiền dịu, tinh tế như thế này không.
Cô vẫn còn ám ảnh những lần mâu thuẫn cùng anh, ngỡ rằng bản thân sắp bị chính tay anh gϊếŧ chết.
Khuôn mặt tuấn mỹ phía trước đột ngột phủ tầng mây xám xịt.
Khóe miệng anh vẫn cố nở ra nụ cười bình tĩnh nhưng thâm tâm đang ngầm kêu gào, cào cấu điên loạn.
- Không sao! Anh cũng đã biết trước điều này.
Kỳ Kỳ, đến khi nào em sẵn sàng chấp nhận anh bằng cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1319011/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.