27.
Ngày đi săn.
Do hoàng thượng dẫn dắt vài hoàng tử và các công tử thế gia vào khu vực đi săn để tiến hành săn bắn.
Còn những quý nữ thì hầu hết ở lại trong lều hoặc đi dạo xung quanh.
Nhưng nếu ai có tài b.ắ.n cung xuất sắc, cũng có thể cưỡi ngựa đi săn. Lâm Nguyệt không giỏi cưỡi ngựa.
Nhưng nàng ta và Chu Sở Chi liếc mắt nhìn nhau, vẫn lên ngựa dưới sự trợ giúp của người khác.
Còn về phần ta, thì ngoan ngoãn ở lại trong lều.
Chờ đợi tin tốt từ bên kia.
Hôm nay thời tiết nóng bức, ta vừa muốn quay vào lều trại để rót trà. Cung nữ bên cạnh bệ hạ là Hồng Nguyên bưng một đĩa trái cây đi tới.
"Huyện chủ có thể dùng một ít trái cây và điểm tâm."
Ta gật đầu với nàng ấy, rồi liếc mắt nhìn xung quanh.
Xác định lúc này xung quanh không có ai khác, lúc này ta mới nhìn Hồng Nguyên.
Hồng Nguyên là cung nữ thân cận bên cạnh đương kim Hoàng thượng.
Cũng là tỷ tỷ của cung nữ dẫn đường vì âm mưu của Ngũ công chúa, bị Chu Sở Chi một kiếm g.i.ế.c chết.
Là đồng minh thứ tư của ta.
Mỗi bước mỗi xa
28.
Cũng giống như ta.
Ta có thù g.i.ế.c phu quân, thì nàng ấy cũng có thù g.i.ế.c muội muội.
Hai người ăn nhịp với nhau.
Tự nhiên có cùng mục tiêu, đối phó với cùng một người.
"Đồ đã đến tay ngươi chưa?"
Thời điểm ta dùng tay che áo ăn nho, đã nhanh chóng hỏi.
Hồng Nguyên gật đầu.
"Đương nhiên."
Hai người hiểu ý nhau không cần phải nhiều lời thêm nữa.
Còn về những chuyện xảy ra trong khu vực đi săn, tất cả đều như Chu Thượng Chi đã dự đoán.
Đợi khi bọn họ từ khu vực săn b.ắ.n trở ra.
Nhị hoàng tử Chu Thượng Chi bị thương nặng, được thị vệ dìu về trại của hắn.
Đương kim thiên tử trông rất thảm hại, như vừa trải qua một trận khổ chiến.
Còn Vinh Vương và Chu Sở Chi, hai người thần sắc hối hả, nhưng trên người lại sạch sẽ.
Trong lúc nhất thời, mọi người có mặt đều bàn tán xôn xao.
Đa số mọi người đều đoán chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nhưng không ai dám mở miệng nói câu đầu tiên.
Cho đến khi đương kim thiên tử lên tiếng: "Phái người đi điều tra!"
Tất cả thị vệ lập tức hành động, Hồng Nguyên với tư cách là nữ quan đứng đầu bên cạnh hoàng đế, trong lòng bệ hạ cũng có địa vị nhất định, tự nhiên không phải là nữ tử yếu đuối.
Vì vậy, nàng ấy dẫn theo một đội người đến hiện trường.
Chưa đầy nửa nén hương, Hồng Nguyên cưỡi ngựa dẫn theo một đội người vội vã trở về, rồi nhanh chóng giao những thứ trong tay cho Hoàng thượng
Hoàng thượng nhìn ngọc bội trong tay, tức giận đến tím mặt.
Mọi người chỉ biết thiên tử nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng không ai biết vì sao lại giận, ngọc bội đó lại của ai.
Ta tránh mọi người đi tìm Chu Thượng Chi.
Hắn được dìu về trại, trên người đầy vết máu, nhìn qua có vẻ bị thương nặng, nhưng khi thái y đến, phát hiện ngoài vết thương ở n.g.ự.c ra, chỉ là những vết thương nhẹ.
Dù sao cũng là vì Thiên tử mà bị thương.
Những thái y này cũng không dám lơ là.
Thời điểm ta đến gặp hắn, hắn mặc áo đang nằm trên giường xem binh thư.
"Đều thuận lợi chứ?"
Chu Thượng Chi gật đầu, rồi chỉ vào vết thương trên ngực.
"Ta dùng đầy mình thương tích để xóa bỏ nghi ngờ của phụ hoàng, người đời chỉ biết ta dũng cảm cứu giá. Còn ngọc bội mà Hồng Nguyên mang về từ nơi xảy ra vụ ám sát, chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng có chút nghi ngờ với Chu Sở Chi. Còn những sát thủ này đều là người do Vinh Vương phái đến, theo dấu vết điều tra xuống, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của chúng ta."
Có câu nói của hắn, ta mới thật sự yên tâm.
"Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành."
Ta nhìn Chu Thượng Chi đang nằm trên giường, mỉm cười với hắn.
"Hiện tại, đến lượt ta ra tay."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.