Cái vẻ tao nhã tuyệt đại kia như dĩ vãng, thần vận và ánh sáng nhàn nhạt từ trong thân thể người kia phát ra xung quanh.
- Chỉ sợ là ngươi sẽ không vui mừng được lâu đâu. - trong giọng nói mang theo chút uyển chuyển, chút lành lạnh, cứ như cơn gió lạnh đầu xuân. Tuy nhìn bộ dáng có vẻ lo lắng nhưng chỉ cần một ánh mắt cũng đủ biến thành thứ vũ khí sát thương kẻ khác.
- Ổ, phải không?! - Hiên Viên Triệt biến sắc. Hắn rất ghét cái biểu tình của người trước mặt này, một bộ dáng hờ hững, chưa bao giờ nhìn thấy hắn. Không, thậm chí là không thèm để hắn vào mắt, hoàn toàn không xem sự tồn tại của hắn ra gì. - Nếu trẫm không như vậy thì ngươi có khả năng làm thế nào đây?
Không cam lòng, không cam lòng! Sao có thể dễ dàng thua trận chứ, chẳng lẽ hắn không có cái gì bằng được Hiên Viên Khanh Trần kia sao? Ngay cả một nữ nhân mà hắn cũng không thể có được!
Cảnh Dạ Lan không nhìn tới sự căm tức trong mắt hắn, hờ hững đáp:
- Biện pháp đơn giản nhất chính là giết ngươi! - giết người đối với nàng là cách đơn giản nhất và nhanh chóng nhất; trái ngược hoàn toàn với một Hiên Viên Triệt lúc nào cũng cố nghĩ ra trăm phương ngàn kế thì nàng cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất.
- Giết trẫm? Ngươi thật to gan! - mắt hắn biến lạnh. - Ngươi không sợ Hiên Viên Khanh Trần chết tại nơi này? Chỉ cần trẫm ra lệnh thì hắn ngay cả xương cốt cũng không còn nguyên!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2131947/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.