- Thương tổn chính là thương tổn, còn muốn phân ra ngươi hay là người khác sao?! – Tô Vân Phong đồng thời nâng tay lên, trường kiếm nắm chặt trong tay.
- Trong bão tuyết nàng cơ hồ không còn hơi thở, ta đã dùng hết mọi biện pháp mới có thể giữ lại mạng sống cho nàng. Còn trước đó, dược vật do ngươi độc trên người nàng, ngay cả ngự y trong cung cũng không có cách nào giúp nàng giải. Ta từng phải chứng kiến cảnh nàng đau đớn khi độc phát tác ở Bắc An! – Tô Vân Phong hít sâu một hơi, mày nhíu chặt, đau lòng nói. – Ngươi luôn miệng nói yêu nàng, tình yêu của ngươi là những hành động nhẫn tâm đối với nàng, là nhìn nàng thống khổ mà thôi!
- Ngươi câm miệng! – mũi kiếm của Hiên Viên Khanh Trần chĩa thẳng vào mi tâm Tô Vân Phong, lạnh giọng quát. – Ngươi thì biết cái gì, ngươi không biết cái gì hết! – hắn thật sự rất muốn nhìn, nếu Tô Vân Phong biết được tất cả tiền căn hậu quả thì liệu có giữ được cái bộ dáng hiện tại hay không.
- Đúng là ta không biết gì, nhưng nếu đổi lại là ta thì ta quyết không đối xử với nàng như vậy. Tuy A Cảnh là người quật cường không chịu thua số phận nhưng nàng vẫn chỉ là một nữ tử. Ngươi liên tục thương tổn nàng, vô luận là thể xác hay tinh thần của nàng sớm đã vỡ nát; nhưng ngươi lại không chịu buông tha cho nàng! – Tô Vân Phong bình thản nói lại mọi chuyện, trong đôi mắt ôn hoà toát ra yêu thương vô tận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2131986/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.