Giọng nói bất mãn, trên mặt trưng ra ý cười nồng đậm, hắn thừa dịp Cảnh Dạ Lan thất thần liền ôm lấy chiếc cổ phấn nộn của nàng, nhân thể kéo nàng xuống.
- A..
- Vết thương của ngươi!
Động tới vết thương trước ngực khiến hắn rên lên một tiếng song vẫn xoay người ngăn nàng lại.
- Rất đau! – hắn thì thầm bên tai Cảnh Dạ Lan, không đứng đắn cắn cắn vành tai nàng. – Nhưng vì nàng có vậy cũng đáng lắm! – hắn cười khẽ, cái hôn ẩm ướt, nóng cháy trượt xuống cổ nàng thành một đường dài. Hắn có thể cảm nhận được thân thể nàng run lên một trận.
Yêu hắn, quan tâm tới hắn, đau lòng vì hắn, nữ nhân trong lòng này tuy rằng không chịu nói ra ngoài miệng nhưng lại dùng hành động cụ thể làm cho hắn liên tiếp kinh hỉ. Khoảnh khắc hạnh phúc nhảy nhót này làm cho tâm trạng vốn bất an, lo sợ của hắn dần ổn định lại.
Cảnh Lan, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu được tất cả những gì ta làm, nàng đã yêu ta, nếu vậy thì ta càng không buông tay. Sẽ có một ngày như vậy, một ngày nàng sẽ hoàn toàn chấp nhận ra, và chịu mở ra bế tắc trong lòng!
Nhất định sẽ có! Hiên Viên Khanh Trần thầm nhủ trong lòng. Đêm nay thu hoạch được khá nhiều, hắn ức chế không nổi nên kích động ôm chặt người nằm bên dưới mình, hắn muốn được yêu và yêu nhiều hơn nữa.
- Hiên Viên Khanh Trần, ngươi đừng tưởng mình là người bệnh thì khiến ta không có cách nào đối phó nhé! Nếu ngươi còn như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2132025/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.