Một câu mà ra. Thân thể Cảnh Dạ Lan khẽ run lên. Sự bình tĩnh của nàng không tính quá kém, rõ ràng vốn biết chính là hắn, nàng cũng không thể khống chế được chính mình tốt lắm.
Người tới vừa nghe Hiên Viên Khanh Trần báo tên rất nổi tiếng, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn liều chết ngăn cản trước mặt Cảnh Dạ Lan: “Là Bắc An Vương, tiểu nhân đắc tội, tiểu nhân đắc tội, nhưng Vân vương gia có lệnh bảo thuộc hạ bảo hộ Cảnh công tử an toàn, mong Vương gia lượng thứ.”
Hiên Viên Khanh Trần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt u lãnh xuyên qua bọn họ dừng ở trên thân thể nàng. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, người trước mắt thủy chung không có nói một câu gì, ngay cả đầu cũng không có nâng lên.
“Nguyên lai ngươi chính là Cảnh công tử, ngưỡng mộ đã lâu đại danh.” Ánh mắt hắn lãnh liệt, người có thể làm cho Tô Vân Phong coi trọng như thế, cũng thật là không nhiều lắm, nói xong đi đến chỗ Cảnh Dạ Lan.
Thanh âm đao kiếm ra khỏi vỏ vang lên, là người Tô Vân Phong phái đến. Đao kiếm lạnh lẽo sắc bén lộ ra nửa đoạn ra khỏi vỏ, mắt sáng lãnh quang hiện lên khuôn mặt Hiên Viên Khanh Trần.
“Như thế nào? Tô Vân Phong đúng là đã dạy các người đối đãi với khách như vậy!” Bước chân của hắn vẫn không dừng lại, ánh mắt cũng vẫn không có rời khỏi người Cảnh Dạ Lan.
“Bắc An Vương thứ lỗi, Cảnh công tử là khách quý của Vương gia, tiểu nhân nhất định phải bảo đảm công tử được an toàn!”
“Phải không,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2132181/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.