Hiên Viên Duệ, Hiên Viên Duệ…
Trong miệng lặp đi lặp lại nhớ kỹ cái tên này, cũng không xa lạ, đây là cái tên hắn chọn, để đặt cho hài tử chưa ra đời.
Cái tên trên tấm mộ bia nho nhỏ, làm cho trái tim Cảnh Dạ Lan lúc đầu kinh ngạc từng bước chuyển biến vì từng đợt co rút đau đớn, không khí trong ngực giống như bị rút đi. Đây là ngôi mộ của đứa nhỏ… Cảnh Dạ Lan không khỏi che miệng lại, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, đứa nhỏ của nàng!
“Hắn nói cho phép mẫu tử các ngươi có thể đoàn tụ, vì thế an táng cùng nhau.” Trong thanh âm của Vô Ngân có chứa một tia ưu thương, trong mắt ôn hoà hiếm thấy.
Cảnh Dạ Lan im lặng gật gật đầu, ngồi xổm xuống, dùng ống tay áo lau sạch tấm bia, Duệ Nhi, thông minh cơ trí, nếu ngươi còn sống thì tốt biết bao! Cúi đầu, hai thái dương của nàng tựa vào tấm bia, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi vuốt ve những con chữ, ngẩng đầu, nàng nhẹ nhàng hôn lên, xong mới lưu luyến đứng dậy.
Cục cưng, thật xin lỗi…Nước mắt chảy xuống hai má, ngay lập tức bị cơn gió lãnh liệt thổi qua, chỉ để lại một mảnh cảm giác mát lạnh như băng.
“Đi thôi.” Nàng xoay người chỉ trong chốc lát, tình yêu ấm áp trong mắt biến thành lạnh lùng hàn quang.
“Vương phi, ngươi tính đi đâu?” Vô Ngân theo nàng đi tới.
Đi đâu? Kỳ thật Cảnh Dạ Lan cũng không biết, lúc này nàng đã trốn thoát thành công khỏi bàn tay hắn, không có chấn động lòng người giống như dĩ vãng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2132194/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.