Đã đến giờ!
Vô Ngân nhắc nhở, làm cho thân thể Hiên Viên Khanh Trần chấn động. Ánh mắt hắn một khắc không thể rời đi khỏi người trong quan tài, chính là kinh ngạc nhìn dung nhan của nàng.
“Khanh Trần!” Vô Ngân không ngừng nhìn hắn, nhắc nhở hắn một lần nữa.
“Được, ta đến đây.” Hắn chậm rãi nói, cúi người khẽ hôn một chút lên môi của nàng, lại đứng dậy ôm lấy Cảnh Dạ Lan. “Một chút nữa sẽ rất tối, nàng trăm ngàn lần đừng nên sợ.” Hắn nhớ rõ Mị Nô từ nhỏ rất sợ tối.
“Khanh Trần, ngươi làm cái gì vậy?” Hiên Viên Triệt ngạc nhiên nhìn hắn.
Mà hắn ngay cả đầu cũng không nâng lên, thản nhiên nói một câu, “Ta muốn ôm nàng đi. Bằng không nàng sẽ sợ hãi.” Thật cẩn thận ôm chặt nàng, Hiên Viên Khanh Trần đi trong mờ mịt một mảnh tuyết trắng.
“Hoàng thượng, có cần đi theo hay không…? Lời nói của nội thị quan bị ánh mắt của hắn cắt ngang. Giương mắt nhìn lại, trên tuyết trắng mờ mịt, thân ảnh màu đen của Hiên Viên Khanh Trần thất hồn lạc phách ôm người trong lòng. Miệng của hắn bất giác dấy lên mỉm cười.
“Không cần, ngươi cho người lưu lại chặt chẽ chú ý Bắc An, một khi phát hiện ra điều gì thì phải lập tức hồi báo. Tang sự à, khiến cho hắn hảo hảo làm đi, cũng không uổng Hoa Mị Nô vì hắn mà mất mạng.”
Biên giới phân tranh là cái bẫy hắn thiết lập, trong triều đã có người bất mãn đối với tác phong của Bắc An Vương, hắn vẫn ẩn nhẫn dung túng, là vì giờ phút này.
Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2132198/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.