Khoác nhanh áo choàng, nàng đem thân thể cuộc mình đứng lên.
“Nếu đến tìm ta, vì sao vừa rồi lại không vào?” Hiên Viên Khanh Trần ngồi ở bên giường, lạnh giọng hỏi.
“Không biết Vương gia nơi đó có người, bằng không sẽ không quấy rầy, là ta không đúng.” Nàng đưa lưng về phía hắn, lạnh lung giống như hắn trả lời.
“Nàng quả thật là đã quấy rầy ta cùng Tử Đại.” Trong con ngươi yêu dị của hắn hiện lên ý cười, ngược lại nhìn bộ dáng quật cường của nàng, không khỏi mở miệng nói.
“Vương gia nên mau trở về đi, không cần phải lãng phí thời gian ở trong này. Tử Đại không phải là đang chờ ngươi sao?”
“Hoa Mị Nô, Tử Đại là cơ thiếp của ta, ta muốn khi nào thì sủng hạnh nàng thì tùy, còn không tới phiên nàng quản ta a!” Ý cười trong mắt hắn càng sâu, hình như là nàng ghen tị.
“Ta đương nhiên biết, đêm tân hôn ta quỳ gối bên giường của ngươi nhìn ngươi cùng nàng hoan hảo, suốt ba đêm liền, hưng trí của Vương gia thật đúng là rất cao!”
Không khí giống như bị ngưng trệ, một lát Hiên Viên Khanh Trần cúi người ở bên tai nàng nói: “Nàng đột nhiên nhắc tới điều này là có ý tứ gì? Nàng còn ghi hận ta lúc đó đối với nàng như vậy.” Tay của hắn không khỏi vuốt ve mái tóc dài của nàng.
“Ghi hận cái gì, Vương gia cùng cơ thiếp hoan hảo cũng không kiêng dè ta, ta cũng là xem vui vẻ!” Nàng xoay qua, đánh rớt tay hắn, có chút châm chọc nói.
“Nga, phải không? Vậy thì tại sao lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2132258/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.