Nàng đứng bên bờ sông, tính toán tới xuất thần, chợt phía sau có tiếng nói vang lên nhắc nhở nàng: - Vương phi cẩn thận! Là Vô Ngân! Y không trở về với Hiên Viên Khanh Trần sao? Cảnh Dạ Lan ngoái đầu lại nhìn y một cái rồi hỏi: - Sao ngươi còn ở đây? - Vương gia trở về xem Thu Thủy, ta ở lại vì.. - Ở lại để giám thị ta, có phải không? – nàng cười hỏi lại rồi cúi người xuống, chạm tay vào dòng nước như muốn chơi đùa. - Vương phi, nước sông ở đây rất lạnh, nếu nhiễm phong hàn thì sẽ tổn thương tới thân thể, mong vương phi bảo trọng. – y không tiến lên ngăn cản mà chỉ cung kính cúi lưng nhắc nhở Cảnh Dạ Lan, đôi mắt tinh anh lúc nào cũng chăm chú nhìn nhất cử nhất động của nàng. Nghiêm trọng như vậy sao? Cảnh Dạ Lan rút tay lên song vẫn nhịn không được mà nói đùa cợt: - Ta biết, ý nghĩa của việc ta sống là làm thuốc dẫn cho Thu Thủy, nếu như ta có chuyện gì ngoài ý muốn thì ngươi hẳn sẽ khó nói với hắn rồi! – nói rồi nàng xoay người, cẩn thận bước đi trên mặt băng. - Vương phi cần gì phải nói như vậy, kỳ thực tâm ý của vương gia đối với người thì ai cũng có thể thấy và hiểu được, không phải sao? – thân ảnh của Vô Ngân đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. – Đôi khi vết thương trong lòng khó có thể nào chữa khỏi được, thỉnh vương phi lượng thứ! Trước khi Hiên Viên Khanh Trần khởi hành thì tinh thần không tốt lắm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2132354/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.