Đã lâu không đến nơi này, Vô Ngân đẩy đại môn cũ kỉ, nghe nó phát ra tiếng vang nặng nề, trong lòng đột nhiên im lặng, hắn nghĩ mình sẽ không tiến vào nơi này lần nào nữa. Từ sau khi hắn xuất sư lúc mười bốn tuổi, hắn không nghĩ hắn sẽ vào lại nơi này một lần nữa.
Bên trong không gian to như vậy, ngọn đuốc trên đỉnh được điểm sáng , bốn tường tường được chiếu sáng ngập trong một lớp bụi , những chiếc giá chứa những điển tịch trĩu nặng, trong sáu năm hắn đã xem hết toàn bộ chúng, hơn nữa đã đọc chúng đủ để hắn dùng, hắn lại không ngờ hắn vẫn gặp phải chuyện tình khiến hắn hết đường xoay sở.
Hiên Viên Khanh Trần a, Hiên Viên Khanh Trần, Vô Ngân ta nên thiếu của ngươi, vừa muốn một lần nữa đến nơi đây như từ trước bắt đầu học tập. Nhìn bộ sách trước mắt, hắn tuy rằng có thể đọc thuộc làu làu mỗi bản, nhưng hắn muốn xem lại từ đầu, hy vọng có thể tìm được phương pháp mới trong những hàng chữ.
“Vô dụng, ngươi cần gì phải tiêu phí nhiều tâm tư như vậy để cứu một con người sắp chết cùng nguyên bản vốn không nên đến thế giới này.” Âm thanh kiều mị vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm cho Vô Ngân nhíu mi.
« Vì sao ngay cả ngươi cũng đến đây ? » Hắn xoay người nhìn trước mắt thổi một mảnh hồng, « Có cái gì thì nói trong Vương phủ, sao lại làm phiền ngươi chạy đến nơi đây » Trên mặt hắn tươi cười mị hoặc, cung kính đứng trước mặt người đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2132443/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.