Trong nhà tù ẩm ướt, vì hiệu quả quay chụp nên đồ hóa trang cũng rất đơn bạc.
Kết thúc ghi hình, nhân viên hiện trường vội vàng đưa chăn cho Lâm Giác.
Lâm Giác quỳ trên mặt đất một hồi lâu mới tỉnh hồn lại, được nhân viên ở đây và Giang Du Sâm dìu ra khỏi ngục giam.
Bên ngoài khó nhìn thấy mặt trời, ánh sáng mùa đông mặt trời rất yếu, chiếu lên người cũng rất khó ấm áp.
Lâm Giác ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Giang Du Sâm vẫn luôn bồi cậu.
Ô Khang Đức tự mình đi đưa nước ấm cho Lâm Giác: “Khá hơn chút nào chưa?”
“Cảm ơn Ô đạo.”
Lâm Giác nhận ly giấy nâng trong tay, thanh âm còn có chút khàn khàn, “Thật xin lỗi, tôi…”
Cậu nhập diễn, nhất thời khó mà bứt ra.
Cậu vô thức dung nhập tình yêu của mình dành cho Giang Du Sâm vào trong nhân vật.
Cái loại cảm giác này, quá thống khổ.
Cậu trơ mắt nhìn người mình thương nhất đi đến pháp trường, vừa bất lực, lại còn phải tiếp tục ở bên cạnh kẻ cầm đầu, cẩn thận từng li từng tí làm lão vui lòng để miễn cưỡng sống sót.
Cảm xúc bất lực, bất đắc dĩ, bi phẫn kia như là núi Hồng Hải rít gào đè xuống người cậu, khiến cậu không thở nổi.
Cậu giống như là ngồi trên chiếc thuyền lá nhỏ đang lâm vào bên trong vòng xoáy chảy xiết, giống như sắp bị sóng đánh tan.
Thật may, thật may mắn, một giây cuối cùng, Giang Du Sâm đã kéo cậu lại, kéo cậu về từ biên giới vực sâu, chân một lần nữa bước lên mặt đất.
“Không sao,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-scandal-tro-thanh-su-that/2342463/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.