Tôm hùm nắm sấp trong bụi cỏ tránh nắng không có động tĩnh gì, lười biếng giật giật thân thể, một chút cũng không sợ người.
Tống Tân Đồng khom lưng quan sát, phát hiện cái đầu tôm hùm này còn rất lớn, nhìn qua liền cảm giác ăn khá ngon, đáy lòng khẽ động liền trực tiếp nắm sau lưng nó, đem nó cầm lên.
“Tân Đồng, mau ném đi, cái thứ đồ này sẽ kẹp người, kẹp rất đau!” Tạ thẩm vội vã hô về phía Tống Tân Đồng, trong nháy mắt lại thấy nàng lật qua lật lại nhìn, trên khuôn mặt còn thỉnh thoảng lộ ra ý vui, “Mấy đại cô nương còn thích chơi cái này?”
“Tỷ tỷ, mau ném đi.” Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng lo lắng nhìn nàng.
Tống Tân Đồng không ném mà hướng vào trong sông quan sát, “Thẩm nhi, đây là bò ra từ trong sông?”
“Cũng không phải, bên trong chỗ đất trũng có cây thủy sinh càng nhiều, may mắn trong rừng kia không có ruộng đồng, nếu không đồng ruộng chúng ta đều bị đục lỗ.” Tạ thẩm nói.
Ruộng tốt Đào Hoa thôn có nhiều ở đường lớn bên kia, một mảnh dựa sát vách ngoại vi của thôn.
Đứng ở bờ sông hướng phía đường lớn xa xa nhìn lại còn có thể thấy một mảnh xanh biếc, lại một tháng nữa là lúa trong ruộng có thể chín rồi.
Tống Tân Đồng nghe Tạ thẩm nói vậy đáy lòng bất ngờ nảy lên một ý nghĩ, người trên công trường không phải là muốn đồ nhắm sao? Làm tôm hùm nước ngọt xào cay không phải là món nhắm tốt nhất sao?
Đáy lòng Tống Tân Đồng vui vẻ, “Thẩm nhi, ta muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-tai-gia-tieu-kieu-nuong/270900/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.