Chương 67: Hi vọng
Sáng sớm, Tắc Mông vừa cắn bánh bao vừa xem văn thư, Y Thụy Kha đi đến, Tắc Mông ngẩng đầu hỏi nàng, "Thế nào?", Y Thụy Kha có chút ủ rủ, "Không có đầu mối", Tắc Mông cau mày không nói gì, một lát sau lại lên tiếng hỏi Y Thụy Kha, "Y Thụy Kha, ngươi cảm thấy ta đối với Yên như vậy là quá đáng sao?"
Y Thụy Kha nhún nhún vai, "Hình như có chút quá đáng", Tắc Mông thở dài một cái nói, "Nhưng mà ta nên làm cái gì bây giờ? Khi nàng không thương ta, vì thân nhân của nàng mà chịu đựng tất cả mọi chuyện, cũng không nói cho bọn họ một tiếng, bây giờ, ta tin tưởng là nàng yêu ta, cho nên càng lo lắng nàng sẽ vì ta mà làm chuyện ngu ngốc, kỳ thật ta cũng đau lòng khi thấy nàng như vậy, thực sự đau lòng, nhưng còn có biện pháp gì tốt hơn sao?"
Y Thụy Kha trầm mặc, "Nàng không có nói cho ngươi ý nghĩ của nàng sao?" Tắc Mông lắc đầu, "Không có, nàng có tâm sự gì đều để trong lòng, sẽ không nói cho bất kỳ người nào", Y Thụy Kha không nói thêm gì nữa, Tắc Mông quay đầu nói với Phó ký, "Nói cho Hách Đốn trưa nay ta muốn dùng cơm với hắn."
Mấy cái rương lớn được gửi đến Âu Dương Yên, La Cẩn đem đến cho nàng. Khi hắn mở mấy cái rương này ra, tất cả đều là thảo dược, trong một cái rương còn có để một phong thơ. Âu Dương Yên mở ra, chỉ thấy trên giấy viết mấy ký tự vặn vẹo, thực sự rất khó nhìn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-tam/1091128/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.