Chương 42: Trên biển
Tắc Mông nhìn thấy nụ cười của Âu Dương Yên nhất thời ngây ngốc, thì thào nói, "Yên, nụ cười của ngươi có thể lấy mạng của ta."
Âu Dương Yên trừng mắt liếc Tắc Mông một cái, đưa tay cởi cúc áo hoàng kim trên người Tắc Mông, Tắc Mông có chút kinh ngạc, còn có chút thụ sủng nhược kinh, ngây ngốc nói, "Yên, làm cái gì?"
Âu Dương Yên nhìn ánh mắt của nàng mông lung mất hồn, mặt đỏ lên, nhẹ giọng hắng một câu, "Nghĩ gì thế? Trong đầu đều là ý xấu, ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi mà thôi", nói là trách cứ, nhưng âm thanh lại nhẹ nhàng mềm mại, nghe vào trong tai làm Tắc Mông tê dại đến tận xương tủy.
Tắc Mông thẳng người chớp chớp mắt nhìn Âu Dương Yên, giơ tay lên, để nàng cởi áo cho mình. Âu Dương Yên ngồi sau lưng Tắc Mông, nhìn vết thương kia, vết thương không lớn, chỉ bằng một đồng tiền vàng, nhưng lại cháy nát làn da, lộ ra thịt non bên trong, Âu Dương Yên có chút đau lòng lên tiếng, "Đau không?"
Tắc Mông cố ý làm vẻ mặt đau khổ nói, "Đau". Âu Dương Yên nhíu mày lại hỏi, "Rất đau sao?"
"Uhm, rất đau!"
Âu Dương Yên có chút thở dài, "Làm sao bây giờ, không có thuốc", Tắc Mông quay đầu nhìn nàng, cười hì hì nói, "Hôn ta một cái, ta sẽ không đau."
Âu Dương Yên trừng mắt nhìn Tắc Mông, nhẹ nhàng đánh một cái vào vết thương nói, "Có lẽ là không phải là rất đau." Tắc Mông kêu đau một tiếng lại có chút ủy khuất, "Thật độc ác, đau chết."
Âu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-tam/1091167/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.