Từ sáng sớm cổng thành đã rất náo nhiệt, giữa đám đông có một cổ xe ngựa, phía trước xe ngựa cos hai con hắc mã mà người ngồi phía trên chính là hai vị hộ vệ thân cận tam vương gia Thiên, Vân. Phía sau ba bốn xe đẩy chở lương thực cứu tế và vài tên bính lính bảo hộ
"Hai đệ nhớ phải bảo vệ bản thân, Nam cương ôn dịch bệnh dịch hoành hành nhớ cẩn trọng một chút". phong Nguyệt Quân Y cười nhẹ "Hoàng huynh, bọn đệ đã lớn rồi, không phải con nít nữa". Phong Nguyệt Phủ Hàn an tâm gật đầu, người mà hắn lo lắng không phải hai huynh đệ họ mà chính là cô gái phía sau kia, nam cương nguy hiểm trùng trùng sợ nàng không thể ứng phó được
Phong Nguyệt Vô Thần nhận được ánh mắt của hắn liền cười "Hoàng huynh, có ta ở đây nàng sẽ không có mệnh hệ gì". Phong Nguyệt Phủ Hàn gật đầu, không tính chuyện hắn coi Khanh Khanh là muội muội mà lo lắng, nếu nàng có mệnh hệ gì thì Vân Nhi nhà hắn nhất định sẽ xé xác tam đệ ra trước rồi
Nhắc đến Hàm Mộc Vân, Phong Nguyệt Phủ Hàn mới phát giác nàng không đến, chẳng lẽ tỷ tỷ nàng đi xa buồn rầu nên ở trong cung rồi? Hắn có chút nghi ngờ, nàng có ngoan ngoãn vậy không?
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, đoàn người mang sứ mệnh cứu tế nơi biên cương dần rời khỏi kinh thành.
Lam Khanh Khanh ngồi trong xe ngựa, một tay chống cằm nhìn đĩa bánh hoa quế trên bàn. Nàng không muốn ăn bánh chỉ là xe ngựa quá xốc nảy nàng cần nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-than-vuong-phi-lanh-khoc-ton-chu-moi/1774091/quyen-1-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.