III
"Khôôông..." - Xương Uy nghẹn giọng, anh gần như đã bị shock, cô bé đi cùng anh suốt mấy ngày qua giờ đã bị con thủy quái nuốt chửng, hình ảnh thê thảm ấy khiến anh thấy rợn người và cảm thương không kể xiết.
Con thủy quái Asgahnium có vẻ vẫn chưa no, nó lừng lững trườn thân thể nặng cả ngàn tấn lên mặt hồ băng khiến lớp băng dày rung chuyển lún sụm xuống. Và... nó đang hướng cặp mắt xanh lè xuống Xương Uy.
Xương Uy lặng lẽ đứng thẳng dậy và rút ra con dao bấm, dù anh biết đây là một hành động vô ích, con thủy quái quá đồ sộ để có thể bị thương tổn vì một lưỡi dao nhỏ xíu. Nhưng, còn sức chiến đấu là còn hi vọng.
Tuyết sương mù trời. Đầu con thủy quái vươn lên cao rồi chúc xuống, nó rống lên một tiếng xuyên động không gian:
GRÀÀÀO!!!!
Xương Uy bước lùi lại một bước, anh giơ lưỡi dao sáng loáng ra, kiên cường đáp lại nó:
"Con quái vật khốn kiếp, mày có thể ăn thịt tao, nhưng cũng sẽ phải tốn chút máu đấy."
Đôi mắt con thủy quái lóe lên rực rỡ, cổ và quai hàm nó cương lên chuẩn bị cho một cú táp tàn khốc vào kẻ đã cả gan thách thức nó. Đúng lúc ấy...
XẸẸẸT!!
Một ánh chớp đỏ vụt lóe lên, một vết rạch lớn vừa chợt mở toang ra trên vùng bụng bọc vảy trắng của con thủy quái, và máu từ đó tuôn ra xối xả, một thứ máu màu xanh thẫm như rêu.
Vết rạch xuất phát từ bên trong, bởi một thứ gì đó nằm sâu bên trong bụng con thủy quái. Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-thien-than/2175743/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.