Edit: Phong Lin
Beta: Thỏ Sn
Đầu ngón tay chạm đến then cửa, nhưng trong nháy mắt, dường như ta nhìn thấy ngoài phòng xuất hiện một bóng người. Tay ta run lên bần bật, che trước ngực mình, ta hoa mắt rồi sao?
Ta lại do dự một chút, “khe khẽ” mở cửa phòng ra rồi ôm đầu xông ra ngoài.
Ta sợ ở một mình.
Gặp ai cũng được, bất kể là vị tăng nhân trẻ tuổi hay là trụ trì.
Ta vừa khóc vừa chạy, nhưng tiếng sấm vẫn ầm ầm vang lên trên đỉnh đầu, những tia chớp chói mắt ẩn hiện. Ta sợ đến khiếp người, cũng không dám chạy chậm lại. Ta sợ nếu ta dừng lại, sẽ bị đánh chết. Chỉ là không biết tại sao lại can đảm như vậy, ta cũng không biết nữa.
Không biết có phải là do ảo giác của ta hay không, ta luôn cảm thấy phía sau có người đi theo, chăm chú quan sát ta.
Nhìn thấy trước mắt có một gian phòng, vẫn còn ánh đèn, dường như dưới chân ta mọc thêm cánh, ta liều mạng lao về phía trước.
Cửa không khóa, lúc ta đẩy mạnh cửa, thân thể ngay lập tức ngã nhào vào phòng. Đúng lúc này, trong tiếng sấm rền vang chói tai, dường như còn xen lẫn những tiếng “đinh đinh” kỳ quái. Chỉ là ta vẫn chưa kịp suy nghĩ gì cả, liền giơ tay đóng cửa, rồi gọi: “Có ai không? Có ai ở đây không?”
Ta trực tiếp chạy ào vào bên trong, trong phòng có một bức màn ngăn đôi gian phòng, bên trong ẩn hiện bóng dáng của một người. Trong lòng ta cảm thấy vô cùng vui mừng, dường như gặp được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-thu-nu-den-hoang-hau-phi-tu-bat-thien/2017002/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.