Bác Sơn phái, núi Thám Nguyệt.
Trăm hoa đua sắc, cây xanh vờn quanh, thác nước màu bạc đổ xuống, sắc xuân dạt dào. Sườn núi yên ắng mấy năm nay chợt trở nên ồn ào vô cùng.
Cạnh thác nước nghi ngút hơi nước, có hai người đang đánh cờ.
Liên Vi Sơn mặc áo lam tràn đầy khí thế, "Tiểu Bạch đương nhiên phải trở về núi Vấn Kiếm với bọn ta!" Thò tay mạnh bạo vuốt lông Sữa Bò một cái, tức khắc có hai sợi tóc trắng phất phơ rụng trong gió. Uy nghiêm tích lũy khó tan, Sữa Bò đành uất ức rút thành một cục bên chân Kiếm tu đại nhân, chẳng có lấy một xíu phản kháng nào.
"Không phải không cho nó về, mà chỉ là ở lại vài ngày bầu bạn với ta mà thôi." Văn trưởng lão áo vàng thản nhiên hạ một quân cờ trắng, không chịu thỏa hiệp.
"Hừ, đừng nghĩ là ta không biết mấy người muốn giữ thằng bé ở lại Bác Sơn phái."
"Dù ta có muốn cũng phải là Tiểu Bạch tự đồng ý chứ nhỉ?"
"Mới sáng sớm, mấy người đó lại ồn ào cái gì vậy?" Phượng Nhị ngái ngủ lướt tới cửa động phủ, nhìn ra ngoài hỏi Hạ Mạt đang luyện kiếm.
Mấy chục năm qua, sườn núi Thám Nguyệt hiếm khi kín người hết chỗ thế này. Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo tất nhiên là ở trong động phủ của mình. Liên Vi Sơn cũng dẫn Kỳ Mặc vào ở trong gian động phủ hồi trước của mình. Mà Phượng Nhị và Hạ Mạt chọn động phủ kế bên chỗ Tô Thiếu Bạch, Tôn Chí và Triển Phi đành chọn cái ở xa nhất phía tây.
Hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-tien-chi-than-pham-chu-kiem-su/2633987/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.