Hai ông bà không nói gì cả, im lặng nhìn nhau hồi lâu rồi mở lời.
- Hai ta cũng già rồi, tiểu Nghịch nó đã lớn chúng ta không ép buộc được, hay là để nó tự lựa chọn xem, cậu thấy thế nào?
Ý kiến họ đưa ra không tệ, bà lão dẫn đứa trẻ Phá Ngịch đi vào, vừa vào trong nó nhìn cậu mở lời.
- Đa tạ thúc thúc, kẹo ngon lắm ạ!
Để nó ổn đinh lại chỗ ngồi, ông lão mới hỏi sang.
- Cháu trai, thúc thúc đó là bạn của ba mẹ con, được sự ủy thác từ họ đến đây nhận con làm đệ tử, con có muốn đi theo thúc ấy không?
Thằng bé suy nghĩ hồi lâu rồi mở lời.
- A! Thế ra thúc thúc là bạn cha cháu, thế thúc có biết vẽ tranh như cha cháu không?
Hiểu được nó muốn gì, cậu không muốn vòng vo, đưa bức tranh vừa mới vẽ trên đường đến đây ra, toàn bộ nét vẽ đều dùng Linh Khí, sờ vào có cảm giác chân thật đến lạ kì, bức tranh này rất đơn giản, cậu lấy hình ảnh trong giấc mơ trước kia làm nền, cô gái quay lưng về phía cậu, bên cạnh bao la hoa cỏ tươi hiện lên, chú chó trắng tinh khuyết nằm cạnh.
Thằng bé nhìn thấy bức tranh bất ngờ lao đến sờ mó, xem xong tất cả chi tiết nó thốt lên.
- Wow đẹp quá! Thúc thúc vị đại nương này là ai thế ạ?
Đá Quý lắc đầu không biết, bức tranh vẽ theo phong cách đơn thuần, hình bóng thuần khuyết của cô gái đem lại sự tò mò cho người xem, chú chó trắng hung dữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-tien-da-than/799092/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.